“Không sinh nữa, có mấy đứa nhỏ thôi đủ rồi.” Anh thâm tình hôn lên trán cô, nói rất dứt khoác kiên quyết không chút do dự, tuyệt đối không thể để cho cô phải chịu nỗi đau đớn và nguy hiểm một lần nữa.

Hiện tại, mỗi một lần anh đều rất cẩn thận, làm tốt biện pháp phòng bị, ngăn chặn tất cả tai họa ngầm.

Hoa Hiền Phương dựa đầu vào trong ngực anh, hiện tại cô đang cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng có thể sống cuộc sống bình yên mà cô mong muốn rồi.

“Ma vương Tu La, kỳ thật em phải cảm ơn anh, có thể đối với Tiểu Quân tốt như vậy.”

Môi anh vẽ ra ý cười: “Anh và thằng nhóc kia hợp ý, nếu không phải hắn, anh cũng không thể nào giành lại em nhanh như thế.”

Hoa Hiền Phương phì cười một tiếng: “Một tên như núi băng bắc cực ngàn năm không tan chảy như anh, thằng nhóc kia còn trốn không kịp, đó là “nghé con không sợ hổ”, cần gì phải dây vào.”

“Hổ “mẫu” sinh hổ tử”. Lục Kiến Nghi hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô, mang theo vài phần trêu chọc nói.

Lúc này, túi sữa nhỏ từ bên ngoài chạy vào: Bố ma vương, chúng ta cùng nhau ra ngoài sân đánh bóng chày đi.”

“Được thôi.” Lục Kiến Nghi bế đứa bé lên, hôn lên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn kia rồi đi ra ngoài.



Ngày thứ sáu, Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến, anh ta đón bà nội từ thành phố Long Minh đến.

Hoa Hiền Phương liền mua rất nhiều thuốc bổ đến thăm bà nội.

Tần Nhân Thiên sắp xếp cho bà cụ Lục ở biệt thự trên núi, còn mời đến ba hộ lý chuyên nghiệp thay phiên nhau chăm sóc bà.

“Bà nội tuổi cũng lớn rồi, nhân lúc bà còn nhận ra con cháu, muốn ở bên chăm sóc bà nhiều hơn.”

Làm sao anh có thể thuyết phục được các chú đồng ý vậy?” Hoa Hiền Phương hỏi.

Thần sắc trên mặt Tần Nhân Thiên có một chút khinh miệt mà chế giễu: “Bọn họ chỉ muốn tiền, căn bản không quan tâm bà sống hay chết, cho bọn họ một chút tiền họ liền đồng ý ngay thôi.”

Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng: “Trên thế giới này chính là có một loại người như thế, trong mắt chỉ có tiền, xem tiền tài còn quan trọng hơn cả máu mủ tình thâm.”

Lúc này bà nội đang ở ngoài vườn hoa phơi nắng, nhìn thấy cô bước đến, liền vẫy tay: “Hiền Phương đến đây, nhanh để bà xem xem nào, càng ngày càng xinh đẹp rồi.”

“Bà nội, con mua cho bà quả sơn trà mà bà thích ăn nhất này, con lột một quả cho bà ăn nhé.” Hoa Hiền Phương đến bên cạnh, lột một quả sơn trà đưa cho bà: “Bà nội, Long Minh có rất nhiều nơi thú vị, hôm nào rảnh, con đưa bà ra ngoài đi dạo.”

“Được, được, được.” Khi bà nội cười cười, ánh mắt dừng lại trên bụng của cô: “Hiền Phương, lúc trước con đến, bụng rất to, không phải mang thai chắt của ta rồi sao? Sao bây giờ không thấy bụng đâu nữa rồi, chắt của ta đâu? Chắt trai của ta đi đâu rồi?”

Hoa Hiền Phương rất bất ngờ, không ngờ rằng bà nội còn nhớ rõ chuyện này không quên.

“Bà nội, đứa nhỏ đã được sinh ra rồi, bởi vì còn nhỏ không thể mang theo, chờ bọn chúng lớn một chút con sẽ dẫn đến thăm bà.”

“Đã sinh rồi ư, thời gian sao lại trôi nhanh thế cơ chứ? Chắt của ta đã ra đời rồi hết rồi.” Lúc bà nội cười đôi mắt như chỉ còn là một khe hở nhỏ: “Là trai hay gái?”

“Là thai long phụng.” Hoa Hiền Phương mỉm cười.

Bà nội vui vẻ vỗ tay: “Thai long phụng tốt, quá tốt rồi, nam nữ song toàn. Ta vừa có chắt trai, vừa có chắt gái rồi.”

Hoa Hiền Phương rót cho bà một ly trà.

Cô phát hiện, từ sau khi “Thời Thạch” trở về, tình hình của bà chuyển biến tốt hơn so với trước nhiều.

Con người một khi vui vẻ, tinh thần sẽ tốt lên gấp bội. Cô muốn để bà nội tiếp tục vui vẻ như thế này mãi, mặc dù là sống trong lời nói dối thiện ý của cô cũng không hẳn là một chuyện tốt đẹp gì.

Cô nhìn ra được, hôm nay ở bên cạnh mình là một “Thời Thạch” nho nhã, không biết anh ta và ông chủ của anh ta lúc nào sẽ thay đổi, có thể do một điều kiện nào đó, hoặc là căn bản là tùy thời cơ.

Anh ta tình nguyện thay thế Thời Thạch chăm sóc bà nội, càng chứng minh, anh ta ở Giang Thành gặp qua Thời Thạch, cũng gặp qua bà nội.

Tần Nhân Thiên rất cảm kích cô, có thể phối hợp với mình. Bà nội không thể chịu đựng thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, sắp xếp để bà ở lại đây chính là không hy vọng người ngoài đến làm phiền.

“Bà nội, con đã đặc biệt mời đến đây một đầu bếp biết nấu món ăn Dương Châu, để anh ta mỗi ngày làm món ăn Dương Châu cho bà.”

“Được đấy, tuy rằng ta đã đến Giang Thành nhiều năm như vậy nhưng vẫn thích vị đồ ăn của Dương Châu hơn.” Bà nội cười cười gật đầu.

Sau khi ăn một chút hoa quả, bà bội nói trong sân nên trồng một cây táo lớn.

Trước kia, trong vườn nhà chúng ta có một cây táo lớn, chính là lúc bố của Thời Thạch ôm nó về, ta đang hái quả ở trong vườn. Bây giờ, chắt của ta ra đời rồi, ta cũng phải trồng một cây, để cây táo cùng bọn chúng lớn lên.”

“Được, con đi mua cây giống.” Tần Nhân Thiên gọi điện thoại cho trợ lý, rất nhanh, trợ lý đã khiêng một cây táo giống đến.

Tần Nhân Thiên trên chỗ đất trống đào một cái hố lớn, cùng Hoa Hiền Phương cùng nhau đem cây táo giống trồng xuống.

Sau khi tưới nước xong, bà nội dùng một sợi dây màu đỏ, buộc lên thân cây thành hình một cái nơ con bướm.

“Thời Thạch, nhớ phải thường xuyên tới bón phân, tưới nước, bắt sâu cho nó.”

Tần Nhân Thiên đưa tay ra làm động tác OK: “Yên tâm đi, bà bội à, năm sau con sẽ mang cháu chắt đến cho bà cùng ăn táo.”

Nhìn thấy cây táo giống, nội tâm Hoa Hiền Phương xúc động vô cùng, trước đây, mỗi khi đến mùa táo ra quả, cô cùng Thời Thạch sẽ ở trong vườn cùng nhau hái quả.

Quả táo vừa giòn, vừa ngọt, lại rất ngon, nó chính là hồi ức đẹp đẽ nhất của cô và Thời Thạch.

“Không biết cây táo trong vườn có ai chăm sóc không?”

“Yên tâm đi, anh sẽ mời đến một quản gia, đặc biệt thay con chăm sóc nhà cửa, chăm sóc cây táo.” Tần Nhân Thiên cười nói, cây táo kia chính là thuộc về hai người bọn họ, anh muốn nó luôn khỏe mạnh phát triển.

Lúc sau, có người đến đẩy bà nội đi nghe nhạc rôi.

Hoa Hiền Phương cùng Tần Nhân Thiên bước chậm rãi trên con đường rợp bóng cây.

“Anh, em thay Thời Thạch cảm ơn anh.”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Anh chỉ là làm chuyện bản thân nên làm, bà nội là người thân nhất của anh, thật ra anh nên sớm đón bà đến Long Minh rồi.”

Cô đá hòn đá dưới chân mình.

Cô biết người này hiện tại chính là bản sao của Thời Thạch, mà không phải Tần Nhân Thiên. Hứa Nhã Phượng từng nói, người có hai nhân cách thì nhân cách chính với nhân cách thứ hai thì hoàn toàn độc lập, là hai con người hoàn toàn khác biệt.

“Nhìn thấy bà nội có thể an hưởng tuổi già, em rất vui.”

Tần Nhân Thiên lấy trong túi ra một cây sáo: “Anh mới viết một khúc nhạc mới, thổi cho em nghe nhé.”

“Được chứ.” Cô mỉm cười, cùng anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.

Tiếng sáo du dương truyền đến, giống như âm thanh của thiên nhiên, đem cô trở về ngày trước bên hồ Nam nước trong veo.

Ánh chiều tà chiếu xuống thảm cỏ xanh, gió nhè nhẹ đu đưa trên những cành cây.

Bọn họ cùng nhau nằm trên bãi cỏ, nhìn những đám mây trắng muôn hình vạn trạng trôi trên bầu trời, nhìn mặt trời xuống núi, trăng lưỡi liềm từ từ lên cao, nhìn những ngôi sao nhỏ dần dần hiện đầy trên bầu trời.

Những giọt nước mắt từ từ trào ra từ trong đôi mắt cô, cô quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, bóng dáng anh lay động sau màn nước mắt của cô, mơ mơ hồ hồ.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy đó chính là Thời Thạch, là anh đã quay trở lại rồi.

Dáng vẻ anh ta thổi sáo quả thật là giống như đúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play