Hoa Hiền Phương kịch liệt chấn động: “Cô điên rồi sao? Bảy năm trước tôi đâu có biết cô!”

“Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô.” Đường gân xanh trên đầu Lục Kiều Sam nổi lên: “Tần Nhân Thiên gặp tai nạn khi leo núi, bị thương ở đầu. Tỉnh lại sau khi hôn mê ba tháng. Nhưng đầu óc của anh ấy không được tỉnh táo cho lắm, anh ấy chỉ ngồi vẽ, ngồi vẽ một người phụ nữ.”

Thần kinh Hoa Hiền Phương thắt lại: “Là ai?”

Khóe miệng Lục Kiều Sam mím chặt, như là nghiến răng nghiến lợi, trầm mặc một lát, mới phun ra hai chữ: “Là cô, đều là cô.”

Hoa Hiền Phương chấn động, cả người đều co rút kịch liệt: “Điều này là không thể. Tôi chưa từng gặp anh ấy bao giờ. Tôi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên sau khi kết hôn vào nhà họ Lục.”

“Đến hôm nay, cô vẫn còn muốn nói dối sao? Anh ấy đã tới Giang Thành, lúc đó hẳn là hai người quen nhau. Tôi vốn muốn hỏi rõ ràng xem như nào nhưng không ngờ sau đó anh ta lại hoàn toàn tỉnh táo, lúc sau lại quên hết mọi chuyện, không còn nhớ những bức tranh mình đã vẽ. Tôi sợ khi anh ấy nhìn thấy tranh và nghĩ đến cô, nên tôi đã đốt hết những bức tranh đó và cũng tránh nhắc đến cô.”

Lục Kiều Sam mặt đỏ bừng tức giận: “Tôi còn tưởng rằng cô có thể cứ thế mà biến mất khỏi thế giới của anh ấy. Không ngờ cô lại gả vào nhà của tôi! Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã ước mang axit sunfuric tạt cho cô biến dạng, sau đó ném vào sọt rác rồi đập nát tan tành, tôi không muốn anh ấy đến nhà tôi cũng không muốn anh ấy gặp lại cô nhưng tôi đã ảo tưởng rằng từ khi anh ấy thấy cô lấy chồng rồi sẽ quên cô đi. Cho dù như vậy, biết rằng anh ấy đã quên cô, cô vẫn cố tình bám theo anh ấy, cố gắng gợi lại ký ức của anh ấy.”

Hoa Hiền Phương cười lạnh hai tiếng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm thấy một bức ảnh chụp chính mình và Thời Thạch.

Lục Kiều Sam nhìn một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế: “Cô thừa nhận rồi sao? Tất cả chứng cứ đều bị vạch trần? Tôi biết cô là một con hồ ly, thứ trà xanh.”

Hoa Hiền Phương rất bình tĩnh, giọng điệu không nhanh không chậm giải thích: “Cô có thể thấy rõ, đây là bạn trai của tôi, không phải Tần Nhân Thiên. Hai người họ trông gần giống hệt nhau. Trừ khi não tôi bị ngập nước, tôi sẽ không phản bội bạn trai, tìm một người đàn ông khác giống hệt anh ấy.”

Lục Kiều Sam trợn to hai mắt, xem đi xem lại mấy tấm ảnh: “Không thể nào. Làm sao có thể không liên quan đến nhau, cũng không phải là anh em sinh đôi giống hệt nhau, sao có thể giống nhau như vậy?”

“Tôi cũng rất tò mò, nhưng Thời Thạch đã không còn sống nữa, nếu không chúng ta có thể cho bọn họ kiểm tra ADN, có lẽ có quan hệ huyết thống.” Hoa Hiền Phương nhún vai, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Tần Nhân Thiên đi đến Giang Thành khi nào?”

Lục Kiều Sam im lặng một hồi, trầm thấp nói: “Anh ta đã đến mấy lần rồi. Nếu anh ta vô tình nhìn thấy cô và bạn trai, giả làm bạn trai của cô và muốn gặp lại cô, cô có thể nhận ra không?”

Hoa Hiền Phương khẽ giật mình: “Chuyện này không có khả năng.”

Lục Kiều Sam chế nhạo: “Tôi lớn lên cùng Tần Nhân Thiên, hơn ai hết tôi hiểu anh ấy nhất. Không có điều gì là anh ấy không thể làm được. Chỉ cần nhìn thấy bạn trai của cô, anh ấy sẽ rất tò mò và muốn tìm hiểu đến cùng. Anh ấy muốn mạo danh để hẹn hò cùng cô, nếu là người thú vị và hấp dẫn anh ấy nhất định ah ấy sẽ không bỏ lỡ.”

Hoa Hiền Phương mím môi, đáy mắt âm trầm không nói nên lời: “Trên lưng Thời Thạch có một vết bớt nhỏ màu đỏ, tôi có thể nhận ra được.”

Lục Kiều Sam sửng sốt: “Tần Nhân Thiên cũng có. Tôi có nhìn thấy lúc anh ấy thay quần áo, hình như trên bả vai trái có hình trái tim.”

Hoa Hiền Phương bất giác giật nảy mình: “Chuyện này không thể nào. Rất hiếm khi hai người giống nhau, càng không thể có vết bớt giống nhau.”

“Đúng vậy, giống như cùng một người.” Lục Kiều Sam khịt mũi: “Sau khi mất trí nhớ, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn, nhưng tôi thích anh ấy trầm lặng và dịu dàng như vậy. Sau khi anh ấy bị tai nạn, tôi vẫn luôn ở bên chăm sóc anh ấy, thật vất vả cuối cùng cũng động lòng đồng ý đính hôn với tôi, nếu cô không xuất hiện, anh sẽ không lấy lại được trí nhớ, chúng ta cũng sẽ không chia tay.”

Hoa Hiền Phương thở dài nói: “Nếu như bạn trai tôi không bị tai nạn xe cộ, tôi đã không gả vào nhà họ Lục, nhưng trên đời này cũng không có nếu như. Cái gì cũng là duyên phận, có thể là ông trời đã sắp đặt tất cả, chúng ta không thể làm trái được.”

“Tôi không can tâm, có chết cũng không can tâm!” Lục Kiều Sam điên cuồng đập tay xuống bàn.

Hoa Hiền Phương đứng lên.

Vào lúc này, Lục Kiều Sam giống như một con chó sắp chết, đối mặt với bờ vực của sự sụp đổ và tất cả những điều này là vì một người đàn ông!

“Cô nên thể hiện cho tốt, tranh thủ giảm hình phạt và ra ngoài sớm.”

Trong mắt Lục Kiều Sam không còn tia hy vọng nào, cô ta không còn là con gái của nhà họ Lục, cô ta không còn gì nữa, cho dù cô ta ra ngoài thì có ích lợi gì?

Trên đường trở về, Hoa Hiền Phương không ngừng suy nghĩ về lời nói của Lục Kiều Sam.

Nếu Tần Nhân Thiên giả làm Thời Thạch, cô ấy có nhận ra không?

Không, cô ấy sẽ không, cô ấy không thể nghĩ rằng trên đời này sẽ có người giống hệt bạn trai của cô ấy.

Cô chỉ nghĩ rằng anh ấy đã trở nên hơi kỳ lạ mà thôi.

Vậy Thời Thạch có những khoảnh khắc kỳ quặc nào không?

Cô rơi vào ký ức…

Về đến nhà, cô ngồi trên sô pha một lúc lâu, cho đến khi Lục Kiến Nghi bước vào mà không nói một lời.

“Người phụ nữ ngốc, làm gì mà ngồi thẫn thờ như vậy?”

Cô nhẹ nhàng kéo góc quần áo của anh và bảo anh ngồi sang một bên: “Ma vương Tu La, nếu một ngày, một người phụ nữ giống hệt em đóng giả làm em, anh có nhận ra em không?”

Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một vòng cung cười nhạo báng: “Sao em lại hỏi một câu vô lý như vậy?”

“Trả lời em đi.” Cô bĩu môi.

“Có chứ.” Anh nhún vai “Trên đời không có hai chiếc lá giống nhau, càng không thể có hai người giống hệt nhau. Ngay cả những cặp song sinh giống hệt nhau cũng có điểm khác nhau.”

Đôi mi dài cong vút của cô khẽ động: “Nếu trước đó không hề biết có hai người giống nhau thì sao, làm sao có thể không nghĩ rằng những người xung quanh đang mạo danh?”

“Tính cách và thói quen của một người sẽ không thay đổi. Mặc dù anh không thể phát hiện trong một thời gian, nhưng chỉ cần thời gian dài, anh nhất định sẽ phát hiện ra.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.

“Nếu cô ấy mất trí nhớ và không nhớ được gì, liệu tính cách của người bị mất trí nhớ có thay đổi không?” Cô rót một tách trà và nhấp một ngụm.

Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Cho dù tính cách thay đổi, thói quen cũng sẽ không. Ví dụ, người chưa từng ăn cay thì khả năng chịu ăn cay của vị giác rất kém, không thể đột nhiên thích ăn cay được.”

Những lời này dường như đang nhắc nhở cô.

Cô nhớ tới người hầu của Tần Nhân Thiên nói, tính cách anh ta thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh, trừ phi thật sự là người bị bệnh tâm thần phân liệt nếu thì không thể lý giải được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play