Khi Lâm Đại Dao trở lại, gò má còn nhàn nhạt dấu ngón tay màu đỏ.
Lục Sênh Hạ rất tinh mắt, lập tức nhìn thấy: “Chị họ, mặt chị sao vậy?”
“Không có gì, chị bất cẩn bị đụng thôi.” Lâm Đại Dao hời hợt nói.
Hoa Hiền Phương nhìn một cái, rõ ràng chính là dấu ngón tay, tại sao có thể là bị đụng, mới vừa rồi cô ấy vào phòng vệ sinh, bà chủ nhà Tư Mã cũng đ vào.
“Không phải là em bị mẹ kế đánh đấy chứ?”
Lục Sênh Hạ vừa nghe, liền nhảy cẫng lên: “Thật là quá đáng, em đi tìm mợ tính sổ.”
“Không cần.” Lâm Đại Dao nhún vai một cái: “Chị cũng đánh bà ta, chị học qua judo, bà ta căn bản không đánh lại.”
Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên: “Chị họ, chị làm tốt lắm, đối đãi người xấu, phải lấy ác trị ác.”
Hoa Hiền Phương kêu người phục vụ cầm tới đá cho cô ấy xoa mặt.
Nếu như cô gái này là dạng lục trà, lúc này nhất định sẽ giả bộ dáng vẻ đáng thương để giành lấy sự đồng tình, để người ta giúp cô ấy hả giận, nhưng Lâm Đại Dao không có, cô ấy là một người thẳng thắn.
Lúc này, Tư Mã Ngọc Như đi đến bên cạnh Hoa Hiền Phương: “Mấy ngày nay, cô và Kiến Nghi không ở đây, Sênh Hạ ngày nào cũng kêu chán.”
“Qua một đoạn thời gian nữa, em bé ra đời, con bé và Trần Quân ngày nào cũng có chuyện để làm.” Hoa Hiền Phương mỉm cười một tiếng.
Lục Sênh Hạ đặt đôi tay bé nhỏ trên bụng cô: “Thật hy vọng cháu gái đáng yêu mau chóng ra đời.”
Tư Mã Ngọc Như hất tay: “Nói càn, nhanh ra đời, há chẳng phải là sinh non?”
Hoa Hiền Phương rót cho Tư Mã Ngọc Như ly nước trái cây: “Mẹ nhỏ, con không biết Đại Dao là cháu gái mẹ, sau này con bé kết hôn với Hoa Phi, chúng ta thân càng thêm thân.”
“Muốn thật là như vậy, chính là một chuyện hỉ sự.” Tư Mã Ngọc Như cười híp mắt nói.
Hoa Hiền Phương uống một hớp nước trái cây, dùng giọng ôn hòa nói: “Mẹ nhỏ, con nhớ 4 năm trước, khi mới tới nhà họ Lục, chỉ có mẹ đối với con tốt nhất, ở trong lòng con, sớm coi mẹ giống như mẹ chồng thật rồi. Mẹ cũng đối xử tốt với Kiến Nghi, coi anh ấy như con ruột, anh ấy cũng coi mẹ như mẹ ruột.”
Nàng dừng lại, thay đổi giọng nói: “Nhưng em dâu của mẹ thì khác, coi Đại Dao như cái gai trong mắt, vô cùng ngược đãi.” Nói xong, cô xoay nhẹ mặt của Đại Dao, hướng mặt về phía Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhìn xem, cháu gái ruột của mẹ đi đánh đến đỏ mặt. Bà ấy ác độc như vậy, phải dạy dỗ thật tốt, sửa lại đức tính, nếu không sẽ gặp báo ứng.”
Trong lòng Lâm Đại Dao có một chút kích động.
Trải nghiệm từ nhỏ đến lớn cho cô ấy biết, người tốt thì ít, người xấu thì nhiều.
Nhưng Hoa Hiền Phương thật sự là một người tốt, rất hiền lành.
Người đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ nhớ. Người bắt nạt cô ấy, cô ấy càng nhớ rõ.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào một chút, vết thương của Mã Trúc Mai nghiêm trọng hơn Lục Đại Dao, nhưng Lục Đại Dao không nói gì, bà ta cũng ngại không nói nhiều.
Huống chi, bà ta muốn bên cạnh Lâm Đại Dao, hàn lại mối quan hệ cô cháu.
“Tính cách em dâu mẹ thật sự không tốt, mẹ đã dạy dỗ qua rất nhiều lần, sau này không dám tìm Đại Dao nữa đâu.”
“Con biết mẹ nhỏ là người lý lẽ nhất.” Hoa Hiền Phương toét miệng cười một tiếng, nắm tay Đại Dao: “Sau này ai nếu dám làm khó dễ, nói cho mẹ, mẹ thay em làm chủ.”
“Ừ.” Lâm Đại Dao gật đầu một cái.
Tư Mã Ngọc Như cười một tiếng: “Đại Dao, sau này rảnh, sau này cùng Hoa Phi đến nhà ăn cơm, đều là người một nhà.”
“Vâng ạ.” Đại Dao trả lời nhỏ giọng, lúc để lộ vẻ mặt kỳ lạ, ngược lại hết sức khôn khéo.
Câu này làm cho Tư Mã Ngọc Như rất hài lòng, bà ta muốn một đứa cháu gái nghe lời như vậy.
Sau khi party kết thúc, Hoa Hiền Phương đưa Lâm Đại Dao về nhà.
Ánh mắt Lâm Đại Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lâu sau cô ấy quay đầu lại, đột nhiên nói ra một câu: “Bố em và cô giấu một bí mật lớn, bí mật này có liên quan đến nhà họ Lục.”
Hoa Hiền Phương kích động, bị dọa giật mình: “Bí mật gì?”
Đại Dao lắc đầu một cái: “Không biết, nhưng em sẽ tìm ra.”
Hoa Hiền Phương nhìn cô ấy, cười nhạt: “Nếu không biết, làm sao chắc chắn bọn họ có bí mật chứ?”
Đại Dao nhấp môi dưới: “Chị Hiền Phương, em không muốn chia rẽ quan hệ giữa chị và cô, em chỉ muốn nhắc nhở chị, cô không lương thiện như chị thấy đâu.”
Hoa Hiền Phương nắm bàn tay cô ấy: “Đại Dao, chuyện này không được nói với ai, kể cả Hoa Phi, đó là bảo vệ sự an toàn của em.”
Người biết quá nhiều, sẽ bị diệt khẩu.
Lâm Đại Dao khẽ vuốt cằm: “Em biết, em chỉ nói cho một mình chị.”
Hoa Hiền Phương ôm vai cô ấy: “Đại Dao, không nên để cho ân oán trói buộc, em còn trẻ, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ, mau chóng hạ gục em trai kiêu ngạo của chị, đây mới là nhiệm vụ chính của em.”
“Em biết.” Lâm Đại Dao khẽ mỉm cười.
Chuyện cô ấy cần làm, không phải chỉ vì quá khứ, mà còn là vì tương lai của cô ấy và Hoa Phi.
Nhìn cô ấy vào cửa, Hoa Hiền Phương mới rời đi.
Trở lại biệt thự, Lục Kiến Nghi đi từ phòng em bé ra, anh ấy mới vừa ru con ngủ.
“Party vui không?” Anh thuận miệng hỏi một câu, đỡ Hoa Hiền Phương ngồi vào trên ghế sô pha.
“Thật ra em muốn để Lâm Đại Dao và mẹ kế gặp mặt.” Hoa Hiền Phương nhún vai một cái, cười như không cười.
“Để bà ấy biết Lâm Đại Dao có người bảo vệ à?” Lục Kiến Nghi tiếp lời.
Cô cười một tiếng: “Em đang suy nghĩ gì, cũng không chạy khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh được, người như em trời sinh muốn đấu tranh với cái ác, một mẹ kế độc ác như Mã Trúc Mai phải được dạy dỗ.”
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Mẹ nhỏ cũng ở đó sao?
“Có.” Cô gật đầu một cái: “Mẹ nhỏ bây giờ chắc chắn không bảo vệ cho Mã Ngọc Như, mẹ nhỏ chắc chắn đang uốn nối lại quan hệ với Lâm Đại Dao. Lâm Đại Dao mà kết hôn với Hoa Phi, sẽ trở thành em dâu của em. Như vậy em và mẹ nhỏ càng thêm thân, quan hệ gần gũi hơn.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô, ánh mắt kín đáo mà ý vị sâu xa: “Vậy em hy vọng thân hay không thân với mẹ nhỏ?”
Cô vuốt tay: “Cái này dĩ nhiên là chuyện tốt, anh cho rằng Lâm Đại Dao sẽ mở lòng với nhà họ tư Mã sao?”
Trong đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi lộ một tia sắc bén: “Em muốn làm cái gì?”
Đôi môi xinh đẹp ghé bên tai anh: “Em muốn Đại Dao là tay trong của chúng ta, thay chúng ta theo dõi Tư Mã Minh Thịnh.”
Hoa Hiền Phương nắm lấy vai anh: “Hôm nay, Đại Dao nói cho em một chuyện, Tư Mã Minh Thịnh và mẹ nhỏ có bí mật lớn, mà điều bí mật này có liên quan đến nhà họ Lục.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT