Lục Kiến Nghi ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy, mặc quần áo: “Lúc bố tới, con đã ngủ rồi.”

Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, nhìn anh: “Hai người làm hoà chưa?”

“Bố mẹ vốn không cãi nhau.” Hoa Hiền Phương ngượng ngùng cười.

Mới là lạ!

Túi sữa nhỏ bí mật lè lưỡi, người lớn đúng là không trung thực.

“Chú Finn đến và mang theo một người chú lạ, bọn họ đang chờ mẹ bên dưới.”

Hoa Hiền Phương hơi ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bọn họ hẳn là đến tìm anh chứ?”

Lục Kiến Nghi ôm lấy cô: “Tuy rằng hiện tại còn không thể giao thủ phạm cho em, nhưng do tên này xử lý việc không đúng, có thể giao cho em trước.”

Hoa Hiền Phương kinh hãi, vội vàng vệ sinh cá nhân, cùng anh xuống lầu.

Trong đại sảnh, Hoa Phi và mẹ Hoa đều ở đây.

Kelly quỳ một chân ở giữa phòng khách, khiến bọn họ không biết phải làm sao.

Nhìn thấy Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương xuống, mẹ Hoa chậm rãi nói: “Kiến Nghi, con, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói.”

“Mẹ, trước tiên để anh ta nói.” Lục Kiến Nghi trầm thấp, đỡ Hoa Hiền Phương ngồi lên sô pha, lại bảo bảo mẫu dẫn đứa nhỏ ra ngoài chơi.

Kelly cúi đầu, vẻ mặt tội lỗi: “Sau vụ tai nạn xe hơi, là tôi tìm Vương Đào để sắp xếp, kiện tụng cũng là tôi mời. Tôi nóng lòng lắng lại chuyện này, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của mọi người, thật xin lỗi! Tôi biết tôi không có tư cách cầu xin được mọi người thông cảm, bởi vì chuyện tai nạn xe cộ này, vì tôi nên mọi người gặp thống khổ, vô luận tôi làm thế nào đều không thể đền bù, nhưng tôi nhất định phải chuộc lại tội vì hành vi thất trách của mình.”

Bố Hoa thở dài: “Chuyện này, quả thật làm không tốt. Nhưng đã qua lâu như vậy, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”

Hoa Phi nhún vai: “Anh rất đáng hận, nhưng sau tất cả, anh cũng không phải là thủ phạm, chỉ thay hắn đến chuộc tội. Truy cứu trách nhiệm của anh cũng vô dụng.”

Kelly liếc nhìn Lục Kiến Nghi một cái: “Cậu chủ, anh có thể đưa phu nhân lên lầu không? Tôi có mấy lời muốn nói riêng với cậu Hoa.”

Mặt Lục Kiến Nghi không chút thay đổi, nâng người phụ nữ bên cạnh lên, Hoa Hiền Phương không biết Kelly muốn nói cái gì, nhưng vẫn lên lầu.

Kelly cúi đầu thật sâu với Hoa Phi: “Xin lỗi, cậu Hoa, chú Hoa, bác gái.”

Kéo một con dao găm ra khỏi thắt lưng của mình, nhấp nháy, máu bắn tung tóe, ngón tay út của anh ta rơi xuống.

Mẹ Hoa kinh hãi vô cùng: “Cậu này… làm cái gì vậy?”

Bố Hoa vội vàng chạy tới trước tủ lấy hòm thuốc: “Chúng ta cũng không trách cậu, cậu cần gì phải tự làm hại mình.”

“Phạm sai lầm, thì nên chuộc tội.” Kelly cắn răng, chịu đựng đau đớn nói.

“Anh cũng không phải là thủ phạm, không cần như vậy.”

Hoa Phi lấy ra gạc cầm máu, băng bó cho anh ta, lại dùng túi nhựa đóng gói ngón tay bị gãy của anh ta: “Anh Finn, anh lập tức đưa anh ta đến bệnh viện để nối ngón tay lại, để càng lâu, các dây thần kinh ở ngón tay sẽ bị chết đi, có thể không gắn lại được nữa.”

Finn gật đầu và đưa Kelly ra khỏi cửa.

Hoa Hiền Phương đi xuống cầu thang, cũng rất kinh ngạc, cô không nghĩ Kelly sẽ làm một chuyện mãnh liệt như vậy.

“Lục Kiến Nghi, không phải là anh bảo anh ta làm như vậy đó chứ?”

Lục Kiến Nghi nhún vai: “Chuyện này không cần anh nói, bọn họ tự biết phải làm gì.”

Là thuộc hạ của anh, dám làm phải dám chịu.

Hoa Hiền Phương bĩu môi: “Anh ta cũng là dựa theo ý tứ của anh mà làm.”

Lục Kiến Nghi thở dài: “Là anh quản lý kém, được rồi, bà xã đại nhân.”

Hoa Hiền Phương hờn dỗi liếc anh một cái: “Dù sao anh chỉ cần nhớ kỹ chuyện đã hứa với tôi là được.”

Cánh tay sắt của Lục Kiến Nghi duỗi ra ôm eo cô: “Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, làm sao có thể phản bội?”

Hoa Phi nhìn hai người, lúc này mới ý thức được một vấn đề: “Anh rể, anh đến lúc nào, tại sao tôi không biết?”

Lục Kiến Nghi cúi đầu ho khan một tiếng, ngượng ngùng cười: “Tôi… Buổi sáng đến, cậu vẫn chưa ngủ dậy.”

Hoa Phi cười hắc hắc: “Xem ra, hai người đã tốt rồi.”

Hoa Hiền Phương giơ tay lên, vỗ vỗ vai Lục Kiến Nghi: “Anh ấy đã hứa với chị rồi, chờ đứa nhỏ sinh ra, liền giao thủ phạm cho chị xử lý, cho nên lấy đứa nhỏ làm trọng, chị tạm thời tha thứ cho anh ấy.”

Bố Hoa: “Chuyện này kết thúc ở đây đi, đừng để chuyện quá khứ ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình chúng ta.”

“Phải, đừng làm thế nữa.” Mẹ Hoa vỗ vỗ ngực, bà ấy còn sợ hãi đây này.

Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu Hoa Hiền Phương, ánh mắt đầy cưng chiều: “Không có gì quan trọng hơn cô gái này, chỉ cần cô ấy có thể bớt giận, con làm cái gì cũng được.”

Vào buổi trưa, Finn gọi điện thoại và nói ngón tay của Kelly đã được phẫu thuật xong.

Hoa Hiền Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, cho người mua một ít trái cây cho Kenlly, cô cũng không muốn thủ hạ của Lục Kiến Nghi cho rằng vợ của ông chủ không lương thiện.

Biệt thự nhà họ Hoa có khách đến, đó là Lâm Đại Dao.

Có vẻ như mối quan hệ của cô ấy với Hoa Phi còn tốt hơn trước đây, nếu không thì Hoa Phi cũng không nói chỗ ở mới cho cô ấy biết.

Hoa Hiền Phương nhìn qua chỗ em trai, trêu chọc: “Bác sĩ Hoa, em không phải là đang xác định mối quan hệ yêu đương với cô Lâm đó chứ?”

Hoa Phi làm mặt quỷ: “Chị, chị đừng nói nhảm, chúng em chính là bạn học cũ.”

Hoa Hiền Phương cười ha ha: “Nhìn không ra nha, anh chàng này còn rất khó theo đuổi.”

Túi sữa nhỏ lắc đầu, nói: “Trong phim truyền hình không phải là nói người đàn ông theo đuổi phụ nữ khó như leo núi sao, sao lại là phụ nữ theo đuổi đàn ông khó. Dì Lâm theo đuổi cậu không phải rất dễ dàng mà.”

Mẹ Hoa cười cười: “Mấy đứa các con đừng đùa nữa, Đại Dao mặt đỏ hết lên rồi kìa. Ngay cả khi có quan hệ đi, bị các con trêu chọc, không chừng liền biến thành không quan hệ rồi. Nếu không có quan hệ, bị các con nói tới nói lui, không chừng liền có quan hệ.”

Lâm Đại Dao vén mái tóc bên tai lên, ấp úng giải thích: “Con… Con đến thăm bác trai bác gái một chút.”

Hoa Hiền Phương thân mật ôm cô ấy một cái: “Chị luôn thích cùng Phi nói đùa, em chớ để ý.”

Lâm Đại Dao mỉm cười: “Em biết, thấy gia đình mọi người có quan hệ tốt như vậy, em thật ngưỡng mộ.”

Hoa Hiền Phương ăn một miếng cam, thuận miệng hỏi: “Quan hệ gia đình em không tốt sao?”

Lâm Đại Dao nhún vai: “Khi em còn rất nhỏ, bố mẹ em đã ly dị, em sống với mẹ em.”

Hóa ra là như vậy. Đôi mắt đen tối của Hoa Hiền Phương chớp động: “Mẹ em có tái hôn không?”

“Không, bố em tái hôn, ly dị mẹ em chỉ một tháng sau đó thì ông ấy kết hôn với người khác.” Lâm Đại Dao nhỏ giọng.

Túi sữa nhỏ ôm hai cánh tay trước ngực, bĩu môi: “Con biết rồi, dì ơi, bố mẹ của dì chắc chắn là vì người phụ nữ xấu kia nên mới ly dị.”

“Là cô của em…” Lâm Đại Dao nói, vội vàng dừng đầu lưỡi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play