Từ khóe môi Hoa Hiền Phương khẽ thở ra một hơi dài.

Cô rất hy vọng anh ấy có thể tìm được một nửa của riêng mình, lần nữa có được hạnh phúc.

Từ nay về sau, bọn họ ngoài là bạn thân ra, không thể nào có mối quan hệ nào khác nữa.

Sau khi trở về biệt thự, cô đưa Túi Sữa Nhỏ vào phòng tắm.

“Tiểu Quân, gần đây con có còn thấy bóng dáng của cái chú gì đó không?”

“Dạ không ạ.” Túi Sữa Nhỏ lắc lắc đầu.

“Con nghĩ có khả năng là chú ấy đã về với thế giới của chính mình rồi.”

“Vậy thì tốt.” Hoa Hiền Phương thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thời Thạch thật sự đã rời đi rồi.

“Sau này bất kể có chuyện gì, con đều phải nói với mẹ ngay từ đầu, có biết không hả?”

“Dạ.” Túi Sữa Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tắm xong, cậu bé vào phòng, Hứa Nhã Thanh ngồi bên cạnh giường đọc truyện ru cậu bé ngủ, rất nhanh, cậu bé đi vào giấc ngủ.

Đi từ trên lầu xuống, Hứa Nhã Thanh rót hai ly nước ép, đưa một ly cho cô.

Cô uống một ngụm, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Ngày mai có một buổi tiệc thượng lưu, nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự, có thể anh sẽ gặp được ý trung nhân tại đó.”

Hứa Nhã Thanh cười hết cách: “Không lẽ em vẫn còn lo lắng rằng anh không lấy được vợ sao?”

Cô vẫy vẫy tay: “Sao có thể chứ? Anh là một trong ba cậu chủ con nhà giàu, những cô gái hâm mộ anh có thể xếp thành hàng đi vòng quanh xích đạo luôn ấy chứ!”

Hứa Nhã Thanh uống một ngụm nước ép, giọng nói trầm thấp cất lên: “Trước tiên khoan hãy nói đến là anh chưa muốn kết hôn, cho dù anh thật sự muốn tìm vợ, thì cũng phải chọn lựa kỹ càng, khảo nghiệm trùng trùng, xác nhận cô ta có thể xem Tiểu Quân như đứa con ruột thật sự mới được. Giới nhà giàu luôn có nhiều mưu đồ lợi ích, người con gái tốt cỡ nào cũng sẽ có tâm tư riêng, muốn con cái của họ kế thừa gia sản, em nói có đúng không?”

Những lời này nói trúng điểm mấu chốt, cũng nói đúng vào tận đáy lòng Hoa Hiền Phương.

Cô không hề muốn con trai cô kế thừa gia nghiệp gì cả, chỉ hy vọng cậu bé có thể khôn lớn trong sự khỏe mạnh bình yên, đừng để người khác xem là cái gai trong mắt hay vật cản đường, muốn diệt trừ để phòng hậu hoạn.

“Nhã Thanh, anh sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Quân mà đúng không?”

“Đương nhiên, vì thế vợ của anh không thể tùy tiện mà tìm được.” Hứa Nhã Thanh đặt tay lên vai cô, nói cực kỳ trịnh trọng.

Cô ngước mắt nhìn anh ta, thấp giọng nói: “Vậy sau này em không nhắc chuyện này nữa, nhất định anh phải tìm một người vợ hiền lành, tuyệt đối đừng để cô gái có tâm cơ lừa đi mất đấy!”

Bờ môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nhoẻn nụ cười mê người, cô gái trước mặt anh ta vẫn mãi mãi hiền lành như thế, thẳng thắn, đơn thuần, đây cũng chính là điểm mà anh mê đắm cô.

“Đường dài biết sức ngựa, sống lâu biết lòng người, thời gian chính là ‘đá thử vàng’ khảo nghiệm tính cách con người. Nếu có một ngày, anh bị ép buộc lấy vợ thì chúng ta cùng nhau khảo nghiệm cô ta, tốn hẳn năm sáu năm trời, cho dù là ‘bạch cốt tinh’ thì cũng sẽ lộ nguyên hình mà thôi.”

Hoa Hiền Phương không phủ nhận, xem như là đồng ý, việc liên quan đến tương lai của con trai, sao cô có thể loa qua được!

Cho dù Hứa Nhã Thanh không nói, cô cũng sẽ âm thầm thăm dò cô gái đó, khiến những cô gái có tâm cơ đều tránh xa đi dùm.

Hứa Nhã Thanh nhìn ra được, cô vẫn rất tin tưởng anh ta. Đây là cơ hội, cũng là sự an ủi lớn nhất của anh ta, khiến anh ta có thể chuyển bại thành thắng, lật ngược tình thế.

Lúc Hoa Hiền Phương về nhà, đã gần mười giờ rồi.

Khi cô vào phòng, nhìn thấy sắc mặt của Lục Kiến Nghi tối sầm.

Chắc là trách cô về trễ rồi.

“Cô gái ngốc, em bắt đầu có thói quen không tuân thủ giờ giấc rồi đó.”

Anh đặt ra thời gian nghỉ ngơi cho cô, mỗi ngày đúng chín giờ tối lên giường, một tiếng đồng hồ dành cho thai giáo, mười giờ đi ngủ.

Đương nhiên người cần học thai giáo là anh.

Hiện tại đã là mười giờ kém năm rồi, thời gian thai giáo đã qua.

Anh nào có thể không giận được cơ chứ?

Hoa Hiền Phương làm mặt xấu: “Ăn tối ở ngoài, về đến nhà đã gần tám giờ, ru Tiểu Quân ngủ cũng phải chín giờ rồi, về đây ắt sẽ có chút trễ, anh thông cảm chút đi mà.”

“Không được có lần sau nữa.”

Anh nhẹ nhàng búng tay lên trán cô một cái, bổ sung thêm một câu: “Nếu không sẽ phạt em phải ‘thị tẩm’.”

Cô cười gian xảo, cố ý ưỡn bụng ra: “Em thế này có thể ‘thị tẩm’ được sao?”

“Nghe nói khi phụ nữ mang thai là lúc đàn ông dễ phạm lỗi nhất, không lẽ anh cũng như thế chứ?”

Khóe miệng anh nhoẻn cười, lộ vẻ gian tà: “Xem ra em càng ngày càng quan tâm đến anh rồi.”

Cô bĩu môi: “Anh là chồng em, là ba của con em, sao em có thể không quan tâm đến anh được cơ chứ!”

Anh khẽ mím môi, thần sắc có thêm vài phần nghiêm túc: “Vậy em có yêu anh không?”

Cô ngẩn người, vấn đề này cô chưa từng nghĩ đến bao giờ.

Ở cùng anh giống như là số mệnh mà cô không thể thoát khỏi vậy, từ sau khi mang thai, cô đã chấp nhận số mệnh, không vùng vẫy, không phản kháng nữa.

Và hiện tại, anh còn có khả năng là kẻ thù của cô, cô càng không dám nghĩ đến.

Không yêu anh, đối với cô mà nói là sự tự bảo vệ.

“Anh từng nói, chờ đến lúc hoa Kadupul nở, thì trái tim anh sẽ đổi lấy trái tim em, hiện tại hoa vẫn chưa nở mà.” Đây là một lý do không hề tệ.

Nhưng Lục Kiến Nghi vẫn có chút thất vọng.

Trong lòng cô, từ đầu chí cuối anh vẫn không bằng Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh, bọn họ vĩnh viễn luôn xếp hạng trước anh.

Có lẽ đây chính là báo ứng dành cho anh.

Nếu như bốn năm trước, anh không rơi vào cái bẫy, giết chết đứa con của bản thân, ép cô tuyệt vọng rời đi, thì trái tim cô đã sớm vào tay anh rồi, cũng không để cho Hứa Nhã Thanh có cơ hội ‘thừa nước đục thả câu’.

Cho đến tận bây giờ, anh cũng không dám nói cho cô biết chân tướng của sự việc, sợ cô hận anh, sợ giữa hai người sẽ có cái gai trong tim, vĩnh viễn không nhổ đi được.

“Muộn rồi, ngủ sớm nào!” Nói một câu thấp trầm, anh nằm lên giường, không nói thêm gì nữa, tựa như bị tổn thương vậy.

Hoa Hiền Phương nằm cạnh anh, nuốt nước bọt, nói cực nhỏ tiếng: “Anh cũng không có yêu em mà đúng không?”

Bốn năm trước, anh cực kỳ cực kỳ ghét cô.

Cô xuất thân bần hàn, lại ngốc nghếch, không có ưu điểm nào.

Gả cho anh đã là ‘cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga’.

Cô là cóc ghẻ, anh là thiên nga.

Là một đóa hoa mẫu đơn cắm trên bãi phân trâu.

Anh là mẫu đơn, cô là phân trâu.

Cô luôn thở thoi thóp trong cái kẽ hở giữa tự tôn và tự ti, cố gắng hết sức chỉ muốn có được một chút không gian để sinh tồn.

Diện tích của nỗi ám ảnh này rất sâu rất nặng rất lớn, cho đến hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn xóa mờ đi được.

Cho dù hiện tại Lục Kiến Nghi đối xử tốt với cô, thì trong xương tủy anh chắc vẫn còn xem thường cô đó chăng?

Vì thế cô xác định và khẳng định rằng anh không thể thật sự yêu thương cô được, mãi mãi không thể.

Đối với anh, về phần nhiều thì cô chỉ là cái nhu cầu, và tuân theo sự sắp xếp của ông nội mà thôi.

Môi Lục Kiến Nghi khẽ rung, nhưng không thốt lên từ nào cả, xem như là mặc định không phủ nhận.

Trước khi cô yêu anh, anh sẽ không biểu lộ trái tim của anh ra ngoài.

Một chút gì đó bi ai lướt qua khuôn mặt cô: “Lục Kiến Nghi, nếu ban đầu người anh lấy là Hoa Mộng Lan, mà không phải là em thì anh nói xem hiện tại sẽ như thế nào?”

Đôi mắt trầm đen băng giá của anh dưới ánh đèn lướt qua một tia lạnh lùng: “Em là người được ông nội chọn sẵn, không có ‘nếu’ nào ở đây cả.”

“Thì giả dụ thôi mà.” Cô trề môi.

“Trước đây anh vừa ý Hoa Mộng Lan nhiều hơn là em nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play