Mấy hôm nay, Hoa Hiền Phương không hề nằm mơ, dường như hồn ma của Thời Thạch đã rời đi, hoặc đã không còn tới báo mộng cho cô nữa.
Không lẽ là do cô đang tiến hành điều tra mọi việc, cũng đã cách sự thật không còn xa nữa, cho nên linh hồn của anh mới bình yên xuống dưới?
Ăn sáng xong, cô chọn một cái váy hơi rộng rãi một chút để mặc, cái váy này có thể giúp cô che đi cái bụng đang lớn dần của mình.
“Em định ra ngoài hả?” Lục Kiến Nghi tùy tiện hỏi.
“Hôm qua Tiểu Quân gọi điện thoại tới, nói muốn cùng với hai anh em Hứa Nhã Thanh đi tới vườn bách thú chơi, mong em có thể đi cùng bọn chúng, nên em cũng đã đồng ý rồi.” Cô cúi đầu nói, cũng không có ý định hỏi xem ý kiến của anh, cô chỉ là muốn thông báo cho anh như vậy thôi.
Tiểu Quân là con của cô và Hứa Nhã Thanh, thế nên hai người họ dẫn con ra ngoài chơi là một chuyện hết sức bình thường.
Lục Kiến Nghi bình tĩnh, cũng không có ý định ngăn cản, chỉ là nhún vai nói: “Đừng khiến cho bản thân mệt mỏi quá, chú ý sức khỏe.”
Cô là vợ của anh, là mẹ của con anh, thế nên anh nguyện ý tin tưởng cô.
Hoa Hiền Phương cũng rất cảm ơn sự khoan dung và rộng lượng của chồng mình, khóe môi khẽ giơ lên, mỉm cười: “Còn có cả Khải Liên đi cùng bọn em nữa, anh không cần lo lắng.”
Đi tới vườn bách thứ, hai anh em Hứa Nhã Thanh đã cùng với đứa bé đứng chờ cô từ sớm.
“Mẹ…” Túi Sữa Nhỏ chạy tới, ôm lấy cô.
“Bảo bối.” Cô cúi người xuống, hôn lên gương mặt phấn hây hây của con trai, trong lòng tràn ngập yêu thương.
Túi Sữa Nhỏ sờ tay lên bụng của cô: “Mẹ, khi con không ở nhà, em trai và em gái ở trong bụng mẹ có ngoan ngoãn không vậy?”
“Các em rất ngoan, chờ tới khi con về nhà, con lại… tiếp tục kể chuyện cổ tích cho các em nghe, có được không?” Hoa Hiền Phương cười khẽ, xoa xoa đầu con trai.
“Vâng.” Túi Sữa Nhỏ gật gật đầu, giọng nói ngọt ngào đáng yêu, trong mắt đôi con ngươi màu đen to tròn đen láy, giống như hai viên đá quý.
Sau khi lên xe, nhóm người bọn họ điều khiển xe theo tuyến đường rời khỏi khu tự trị, chậm rãi bắt đầu chuyến đi.
Túi Sữa Nhỏ hào hứng ghé người vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, phấn khích cực kì.
Đôi môi mỏng của Hứa Nhã Thanh cong lên: “Tôi còn nhớ khi thằng bé lên hai, khi mấy người chúng ta dẫn nó tới Brox chơi, thằng bé nói sau này lớn lên nhất định sẽ phải đi chu du thế giới, muốn tự mình đi ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực, muốn tới Nguyệt Hạ xem gấu trúc, muốn đi Australia xem koala….”
Túi Sữa Nhỏ quay đầu lại, nhìn Hứa Nhã Thanh mở miệng cười, lộ ra nguyên hàng răng trắng sáng: “Ba còn nhớ kỹ hơn con nữa, khi con lớn lên, con thật sự muốn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. Con muốn được giống như cậu vậy, được đi nhiều nơi, có thể thám hiểm những điều thần bí của trái đất.”
Trên mặt của Hứa Nhã Thanh lộ ra một nụ cười cổ quái: “Đi thám hiểm không sao cả, thế nhưng không cần bắt chước Tần Nhân Thiên, anh ta có chút điên, làm người cần phải có lý trí, phải biết kiềm chế bản thân.”
Hai đôi mắt xinh đẹp của Túi Sữa Nhỏ chớp chớp: “Sau khi cậu lấy lại được ký ức, thật sự thay đổi rất nhiều. Trước kia mỗi lần con gọi điện cho cậu, cậu đều có ở nhà, thế nhưng mỗi lần con gọi tới, cậu đều đang ở bên ngoài đi thám hiểm.”
Hứa Nhã Thanh nhún vai, đem ánh mắt dời về phía Hoa Hiền Phương: “Em đã nhìn thấy Tần Nhân Thiên hoàn toàn khôi phục lại bản tính rồi.”
“Vâng.” Hoa Hiền Phương gật gật đầu: “Em vẫn là anh ấy của trước khi dễ ở chung hơn một chút, còn hiện tại không hiểu sao trên người anh ấy giống như có một cảm giác tà khí không sao tả nổi, em có chút không hiểu.”
“Em nên giữ một chút khoảng cách với anh ta, không nên tiếp tục tin tưởng anh ta quá mức như trước đây nữa.” Hứa Nhã Thanh nhắc nhở.
Từ trước tới giờ Tần Nhân Thiên đều là một người chuyện gì cũng có thể làm ra được, chỉ có người khác không thể tưởng tượng ra chuyện anh ta có thể làm là gì mà thôi, chứ không có chuyện mà anh ta làm không được.
Hoa Hiền Phương vuốt cằm, hiện giờ Tần Nhân Thiên đem lại cho cô một cảm giác có phần xa lạ, khác hẳn so với trước đây, giống như bị biến thành một người khác vậy, cô sao lại có thể tiếp tục dễ dàng tin tưởng anh ta được nữa đây.
Rời khỏi khu tự trị, bọn họ dừng xe lại, dẫn theo đứa trẻ cùng vào khu vui chơi.
Túi Sữa Nhỏ một tay cầm tay của Hoa Hiền Phương, một tay cầm tay của Hứa Nhã Thanh: “Mẹ, ba nói với con, về sau sẽ thường xuyên ở lại thành phố Long Minh, như vậy có phải con có thể thường xuyên được gặp ba đúng không.”
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, cưng chiều nhìn con trai.
Hứa Nhã Thanh im lặng liếc mắt nhìn cô một cái, tuy đây chỉ là một câu nói đơn giản, thế nhưng ở trong mắt anh ta đây cũng là một loại hi vọng.
Cô vẫn chưa vứt bỏ Hứa Nhã Thanh anh, vẫn chưa quên hết tình cảm giữa hai người bọn họ. Cô là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu như trong lòng nàng chỉ còn một chút tình cảm, thì nó cũng sẽ không dễ dàng bị diệt trừ.
Lục Kiến Nghi sẽ không có cách nào hoàn toàn có được cô.
Cả quãng đường này, anh ta không hề nhắc tới Lục Kiến Nghi, cũng không muốn nhắc tới người này.
Tuy rằng Lục Kiến Nghi lợi dụng em gái của Y Nhược để phá hủy lễ cưới của hai người bọn họ, cũng thành công ép được cô trở về bên cạnh anh ấy, thế nhưng Lục Kiến Nghi cũng chưa phải là người chiến thắng cuối cùng, Hứa Nhã Thanh anh vẫn còn có cơ hội để cùng người kia đấu hòa nhau một ván.
Lúc sau, Hứa Nhã Thanh dẫn con trai đi xem gấu trúc ở chuồng gấu chúc.
Còn Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Phượng thì ngồi ở bên ngoài nghỉ ngơi.
“Hiền Phương, gần đây cậu còn nằm mơ nữa không?”
“Mấy ngày nay, mình không còn nằm mơ nữa rồi.” Hoa Hiền Phương lắc đầu, giọng nói cũng hơi thay đổi: “Nhã Phượng cậu tin trên thế giới này có hồn ma không?”
Hứa Nhã Phượng cười cười: “Tớ là bác sĩ tâm lý, thế nên theo tớ thấy thì ma quỷ đều là do tâm trí của con người tác oai tác quái tạo lên mà thôi.”
Hoa Hiền Phương làm một cái mặt quỷ: “Tớ biết cậu sẽ không tin mà, gần đây tớ đang nghiên cứu một chút về học thuyết linh hồn, càng tìm hiểu, tớ càng tin vào chuyện linh hồn thật sự có tồn tại.”
Hứa Nhã Phượng uống một ngụm nước trái cây, mỉm cười: “Xem ra giấc mơ kia cũng đã làm khó cậu quá rồi.”
Cô hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nếu như tớ không chỉ mơ thấy, mà còn nhìn thấy thì sao?”
Hứa Nhã Phượng giật mình ngẩn người ra: “Cậu nhìn thấy ma?”
Hoa Hiền Phương mím môi, cam chịu, cô không tính kể cho bạn mình biết, hồn ma mà cô nhìn thấy là của Tiểu Quân.
Hứa Nhã Phượng vô cùng ngạc nhiên, vuốt cằm, sau một lúc im lặng, cúi đầu nói: “Thật ra trên thế giới này có hồn ma hay không, vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp, không một ai có thể khẳng định sự thật là như thế nào, không thể chắc chắn nói là có, mà cũng không thể chắc chắn là không có. Thế nhưng trên phương vị là một bác sĩ tâm lý, tớ vẫn lựa chọn tin vào thuyết vô thần. Như trường hợp của cậu, tớ cảm thấy….”
Hứa Nhã Phượng còn chưa nói xong, đã bị Hoa Hiền Phương đánh gãy: “Cậu nghĩ rằng tớ gặp ảo giác đúng không? Tớ đã thử điều tra lại vụ tai nạn kia, người lái xe bị phạt tội kia là giả, hắn ta chỉ là người bị đem ra thế mạng mà thôi. Nếu không phải có một người bạn về báo mộng cho tớ, nói cậu ta chết không nhắm mắt, sao tới có thể đi điều tra lại chuyện này cơ chứ?”
Hứa Nhã Phượng lắc lắc ly nước trái cây đang cầm trên tay, giống như đang suy nghĩ: “Cậu bắt đầu nằm mơ từ khi nào?”
Hoa Hiền Phương cẩn thận suy nghĩ: “Khoảng vào nửa tháng về trước.”
“Trước khi chuyện này xảy ra, câu có gặp phải chuyện kỳ lạ nào không.” Hứa Nhã Phượng hỏi.
Cô cố gắng nhớ lại, lại không nhớ ra có chuyện gì đặc biệt, có lẽ là do bản thân cô đã quên mất không chừng.
Phụ nữ mà, sau khi mang thai, không phải đầu óc thường chậm chạp hay quên hơn so với bình thường hay sao.
“Tớ không nhớ ra chuyện gì đặc biệt cả, cậu hỏi chuyện này có gì hay không?”
“Có đôi khi, hồn ma đó là do cậu tự sáng tạo ra.” Hứa Nhã Phượng trầm giọng nói.
Cô bị chấn động không nhẹ: “Ý của cậu là, tớ mơ thấy bạn mình, là do có người muốn như vậy sao?”
Hứa Nhã Phượng nhún vai: “Cậu về nhà thử suy nghĩ kỹ xem sao, có từng gặp phải người nào kỳ quặc, hay chuyện kỳ lạ nào hay chưa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT