Thứ bảy, Hoa Hiền Phương mới từ trên lầu xuống dưới thì nhìn thấy Lục Sênh Hạ đang ngồi ở trên sô pha lầm bầm lầu bầu cái gì đó.
“Hôm nay lại không thể đi bảo tàng khoa học, thật sự chán quá.”
Hoa Hiền Phương đã đi đến: “Làm sao vậy, Sênh Hạ?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Mẹ đã nói là sẽ đi bảo tàng khoa học với em, vậy mà lại đi thăm em họ, nó chỉ bị khó tiêu thôi mà mẹ lại rất lo lắng cho nó, giống như là bị bệnh gì nặng lắm vậy.”
Hoa Hiền Phương hơi mỉm cười: “Em họ của em là con trai của cậu em sao?”
Lục Sênh Hạ gật đầu: “Đúng vậy, nó là con trai nhỏ của cậu em, nhỏ hơn em một tuổi. Mẹ em đối xử với nó rất tốt, còn tốt hơn em nữa đấy, giống như em họ là con trai ruột của mẹ vậy.”
Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé: “Dù sao cũng là cháu trai ruột của mình, mẹ em đối xử tốt với cậu bé là rất bình thường.”
“Mỗi cuối tuần mẹ em đều sẽ đi thăm nó, mỗi tháng đều sẽ mua quá cho nó, gia sư của nó là mẹ tự mình chọn lựa, mỗi lần chỉ cần nó có chút cảm mạo gì đó thì mẹ rất lo lắng, nhất định phải đi thăm nó. Những đồ của em mà nó thích, mẹ sẽ bắt em đưa cho nó, nói em là chị phải nhường em trai…” Lục Sênh Hạ dẩu cái miệng nhỏ, nói một tràng dài, trong giọng nói xen lẫn chút không vừa lòng.
Nói xong, cô bé chớp chớp mắt, nhìn Hoa Hiền Phương: “Chị dâu, chị sẽ đối xử như vậy với cháu trai trai nhỏ của chị sao?”
Hoa Hiền Phương sờ cằm, nghe thì đúng thật là có chút kỳ lạ, có lẽ là là mẹ nhỏ không có con trai nên trong lòng tiếc nuối, nên mới con con trai của em trai mình như ruột thịt.
“Nếu chị có một cháu trai, đúng là sẽ đối xử với nó rất tốt, nhưng sẽ không cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Quan hệ của em và em họ không tốt sao?”
“Nó bị cậu mợ chiều hư, sau này lớn lên khẳng định sẽ biến thành Lục Kiềm Sam thứ hai.” Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, lầu bầu nói.
Hoa Hiền Phương cười cười, cô không muốn hỏi nhiều đến việc cá nhân của mẹ nhỏ, nhìn thấy bé loli uể oải như thế thì ôm lấy vai của cô bé: “Hôm nay chị không có việc gì, chị đưa em và Tiểu Quân đi bảo tàng khoa học nhé?”
“Thật tốt quá.” Ánh mắt Lục Sênh Hạ sáng lên, lập tức trở nên vui sướng.
Đi đến bảo tàng khoa học, Lục Sênh Hạ nắm tay của Túi Sữa Nhỏ, đi thẳng đến phòng triển lãm người máy.
Bên kia có thể tự điều khiển người máy.
Hôm nay những bạn nhỏ tới bảo tàng khoa học cũng không tính là quá nhiều, xếp hàng một lúc là đến lượt hai đứa bé chơi rồi.
“Ta là samurai đen.”
“Ta là nữ hoàng ánh sáng, đến quyết đấu một trận đi.”
Tuy rằng Túi Sữa Nhỏ còn ít tuổi, nhưng chỉ số thông minh cao, sử dụng thao tác giao diện điều khiển từ xa không có một chút vấn đề nào.
Lúc này, một cậu bé lùn lùn, mập mạp chạy tới, thô lỗ đẩy Túi Sữa Nhỏ ra: “Nhóc con tránh ra, để tao chơi.”
Sức lực của thằng bé rất lớn, suýt chút nữa thì Túi Sữa Nhỏ đã bị đánh ngã, cũng may Khải Liên ở bên cạnh kịp thời đỡ cậu bé.
Cô giữ thằng nhỏ kia lại: “Cháu là con nhà ai hả, sao không có lễ phép như vậy chứ, không biết phải xếp hàng sao?”
“Tránh ra, cô xấu xa. Tôi muốn bảo cô của tôi bao tất cả nơi này luôn rồi đuổi tất cả các người đi.” Thằng nhỏ đá vào Khải Liên, Khải Liên nhẹ nhàng đẩy thằng bé ra, ném nó sang một bên.
Thằng bé “Oa” một chút rồi khóc lên: “Cô ơi, cứu cháu, có người bắt nạt cháu.”
Lục Sênh Hạ nổi giận đùng đùng đi tới, chuẩn bị tính sổ với thằng nhóc, dám bắt nạt cháu trai của cô bé, thật quá đáng.
Vừa rồi Khải Liên che mất tầm mắt của cô bé nên cô bé không có thấy rõ mặt mày của thằng nhóc, đi lên phía trước, thì nhìn thấy rõ ràng.
Cô bé rất chấn động: “Tư Mã Ngọc Thanh, sao lại là em hả?”
Thằng nhóc vừa thấy cô bé thì không khóc nữa: “Chị, cô xấu xa kia bắt nạt em, chị giúp em đánh cô ta đi.”
“Đánh cái gì mà đánh, rõ ràng là em đang bắt nạt người ta.” Cô bé ôm lấy vai của Túi Sữa Nhỏ: “Thằng bé là cháu trai của chị, nếu em còn dám bắt nạt nó, chị sẽ đánh em.”
Cách đó không xa, Tư Mã Ngọc Như đã đi tới.
Vốn dĩ Tư Mã Ngọc Thanh hơi buồn bực nhưng vừa thấy cô của mình thì khí thế lại nổi lên: “Cô ơi, chị họ liên hợp người ngoài bắt nạt cháu, cô mau giúp cháu dạy dỗ chị ấy đi.”
Tư Mã Ngọc Như xoa đầu của thằng nhóc, giọng điệu rất là dịu dàng: “Ngọc Thanh, đừng quậy nữa, chơi với chị đi.”
Lục Sênh Hạ nhìn thấy mẹ, hai má phồng lên tròn tròn: “Mẹ, mẹ thật quá đáng, mẹ cho con leo cây, không đưa con đến bảo tàng khoa học, kết quả lại đưa nó đến.”
Tư Mã Ngọc Như giả vờ giận cô bé liếc mắt một cái: “Cái con bé này, so đo với em trai mình làm gì chứ.”
“Nó lại không phải là em ruột của con, chỉ là em họ mà thôi, cho dù là em trai ruột thì mẹ cũng không thể bất công.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, dắt tay Túi Sữa Nhỏ: “Đi thôi Tiểu Quân, chúng ta đi chỗ khác chơi, không cần chơi với thằng nhóc thối bị chiều hư này.”
Từ nhỏ cô bé đã là hòn ngọc quý trên tay Lục Vinh Hàn, Lục Kiến Nghi cũng rất yêu thương em gái nhỏ này, đương nhiên cô bé sẽ có chút nóng nảy.
Tư Mã Ngọc Thanh ở phía sau lè lưỡi với cô bé: “Lục Tôm Thối, em cũng không thèm chơi với chị.”
“Ngọc Thanh, không thể nói như vậy với chị.” Tư Mã Ngọc Như xoa khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của thằng bé, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều, cũng không có ý trách móc.
Hoa Hiền Phương ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, để cho Khải Liên và bảo mẫu đưa bọn nhỏ đi chơi, cô cũng không để tranh chấp nhỏ vừa mới rồi giữa bọn nhỏ ở trong lòng.
Nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như thì cô lập tức đi tới: “Mẹ nhỏ, thật là trùng hợp, mẹ cũng ở chỗ này, mẹ có nhìn thấy Sênh Hạ hay không, con bé và Tiểu Quân vừa rồi còn chơi ở chỗ này.”
Cô giả vờ không có thấy cảnh tượng vừa nãy.
Tư Mã Ngọc Như hơi mỉm cười: “Thấy, bọn nó lên lầu hai chơi rồi.”
Hoa Hiền Phương liếc nhìn Tư Mã Ngọc Thanh một cái: “Đứa nhỏ này là…”
“Là cháu trai mẹ, con trai của em trai mẹ.” Tư Mã Ngọc Như nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hoa Hiền Phương cười dịu dàng với Tư Mã Ngọc Thanh: “Qua kia tìm chị họ cháu rồi cùng nhau chơi đi, đợi lát nữa giữa trưa thuận đường thì cùng đi ăn cơm.”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cháu mới không cần chơi cùng với bọn họ đâu, có lẽ là cô đã bao tất cả nơi này rồi, như vậy thì sẽ không có mấy đứa nhóc đáng ghét tranh giành với cháu.”
Tư Mã Ngọc Như ôm vai thằng bé: “Ngọc Thanh, cháu phải học được việc chơi cùng với các bạn nhỏ khác.”
Tư Mã Ngọc Thanh chu miệng lên: “Cháu mới không cần chơi với mấy đứa nhóc thúi đó, cháu lớn lên sẽ phải kế thừa đại gia tộc, làm cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh, những đứa nhóc thối đó…”
Lời của thằng bé còn chưa nói xong đã bị Tư Mã Ngọc Như quát chói tai một tiếng, ngắt lời: “Cháu đang nói bậy bạ gì đó?”
“Cháu không nói bậy, là cháu nghe lén được lúc bố với mẹ nói chuyện…” Tư Mã Ngọc Thanh lầu bầu suy nghĩ muốn giải thích thì bị Tư Mã Ngọc Như kéo đi ra ngoài, giao cho trợ lý đứng ở cửa: “Dẫn nó lên xe.”
“Cháu vừa mới bắt đầu chơi mà.” Tư Mã Ngọc Thanh vặn vẹo cả người, lại dậm chân một cái, hiển nhiên là không muốn đi.
Tư Mã Ngọc Như không để ý tới, cùng trợ lý kéo thằng bé đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương vẫn luôn nhìn bọn họ.
Tuy đứa nhỏ không ngoan, nhưng thẳng thắn, không có tâm kế, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.
Lời nói mới rồi của thằng bé, có lẽ là nguyện vọng của vợ chồng Tư Mã đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT