Những ngày sau đó, Hoa Hiền Phương đều đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Chớp mắt nửa tháng đã trôi qua.
Trong nửa tháng này, Lục Kiến Nghi không hề xuất hiện, cũng không đến làm phiền cô.
Có lẽ anh rất hài lòng với người vợ mà nhà họ Lục tìm cho, không còn muốn giày vò cô thêm nữa.
Cô cảm thấy như bản thân lại quay về khoảng thời gian khi còn ở nước An Kỳ.
Không có Lục Kiến Nghi, chỉ có Hứa Nhã Thanh và con trai.
Hòa thuận biết bao, yên bình biết bao, tốt đẹp biết bao.
Cô cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.
Sự ôn nhu, chiều chuộng của anh ta khiến mỗi ngày của cô đều vô cùng ngọt ngào, cô không muốn rời đi nữa.
Váy cưới cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Cô đi lên lầu, thay váy cưới rồi từ từ bước xuống cầu thang.
Ánh mắt của Hứa Nhã Thanh như sững lại.
Chiếc váy cưới trắng muốt tôn lên vẻ đẹp kiêu sa đài các của cô, khiến cô như một thiên thần từ trên mây bước xuống.
“Y Nhược, em là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ai có thể so sánh với vẻ đẹp của em được nữa.”
Cô mỉm cười, nụ cười khiến cho những vì sao ngoài cửa sổ cũng phải e thẹn.
“Nếu như em là cô dâu xinh đẹp nhất, vậy thì anh chính là chú rể đẹp trai nhất rồi.”
“Còn con sẽ là đứa bé xinh xắn nhất.” Túi sữa nhỏ ở bên cạnh miệng cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng muốt.
Bố và mẹ chuẩn bị kết hôn rồi, cậu bé rất vui.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy người phụ nữ bên cạnh mình rồi hôn thật sâu.
Đợi sau đám cưới, anh ta sẽ không cần phải nhẫn nhịn nữa rồi.
Anh ta muốn cùng cô trải qua đêm tân hôn khó quên nhất.
“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở Nam Bán cầu nhé?”
“Em đều nghe theo anh hết.” Cô nép sát đầu vào lòng anh, khuôn mặt lộ rõ một nụ cười hạnh phúc.
“Nói không chừng sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, Tiểu Quân lại có thê em trai hoặc em gái cũng nên.” Anh ta cười xấu xa.
“Nếu như anh thích trẻ con như vậy, em sẽ sinh cho anh thật nhiều thật nhiều con, chỉ cần anh không chê em xấu đi, già đi là được.” Cô cười, vẻ nũng nịu.
“Anh yêu em là vì chính con người em chứ không phải ngoại hình, cho dù em có trở thành như thế nào đi nữa thì anh vẫn luôn yêu em, cả đời này đều yêu em.” Anh ta trịnh trọng, thẳng thắn, chân thành nói.
“Nhã Thanh.” Cô giữ lấy cổ của anh ta, kiễng chân lên rồi chủ động hôn anh ta.
Mong ông trời thương xót, đừng để cho Lục Kiến Nghi hay bất kỳ ai khác đến phá hoại hạnh phúc của cô, hãy để cô mãi mãi hạnh phúc như vậy.
Ba ngày nữa là tiến hành hôn lễ rồi.
Sau khi bước ra khỏi công ty, Hoa Hiền Phương cảm thấy hơi mệt nên lên xe chợp mắt một chút.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra rằng đây không phải là đường về nhà mà là đường đi đến biệt thự bí mật của Lục Kiến Nghi.
“Khải Liên, sao cô lại lái xe đến tận đây?”
“Tổng giám đốc Lục về rồi, anh ấy muốn gặp cô.” Khải Liên nói.
Lời nói của Khải Liên như sét đánh ngang tai, khiến cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Tại sao Lục Kiến Nghi lại quay về, không phải anh ấy có niềm vui mới, không cần cô nữa sao?
Cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng và bồn chồn, cảm giác trước mặt cô là vực sâu thăm thẳm, là địa ngục vô tận, một khi đã bước vào thì không thể quay trở về được nữa.
Trong biệt thự, Lục Kiến Nghi sớm đã không đợi được nữa rồi.
Cô vừa bước vào, anh nhanh như chớp chạy đến ôm cô vào lòng.
“Đồ ngốc này, em có nhớ tôi không?”
Cô nhớ chứ, ngày nào cô cũng nhớ, nhớ đến nỗi muốn anh đừng xuất hiện rồi đến phá hoại hôn lễ của cô.
Nhưng một khi đã sợ điều gì thì điều ấy lại thành hiện thực, cuối cùng anh vẫn xuất hiện.
“Tôi không thể ở lại đây lâu được, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa.” Cô dè dặt nói.
Lục Kiến Nghi cau mày, nỗi thất vọng trong lòng lại dâng lên như cơn sóng biển dạt dào.
“Em không hề nhớ đến tôi dù chỉ một chút thôi sao?”
“Tôi… dạo này tôi rất bận.” Cô mím môi.
“Em bận cái gì? Bận chuẩn bị hôn lễ chết tiệt kia à?” Cơn giận dữ lóe lên trong mắt anh.
Vì sao chứ?
Cho dù anh có nỗ lực như thế nào, thì đối với cô cũng chỉ là hư không ư?
Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi anh không xuất hiện mà cô đã quên anh thật rồi.
Hoa Hiền Phương nhìn anh, trên mặt dần dần lộ ra vẻ u sầu: “Lục Kiến Nghi, anh còn nhớ không? Anh đã từng nói rằng, tôi không có tư cách bước vào lễ đường cùng anh, không có tư cách làm cô dâu của anh, và không xứng đáng có được một lễ cưới.”
Khóe miệng anh run lên, dường như có một mũi kim đang đâm sâu vào trái tim anh “Chỉ cần em bằng lòng quay về bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ cho em một hôn lễ hoành tráng nhất.”
“Đã muộn rồi, chúng ta không thể quay lại với nhau được nữa, không thể nữa rồi. Tôi không thích anh, tình cảm của tôi đối với anh chỉ là toàn là sợ hãi và sợ hãi. Tôi không cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên cạnh anh, cho dù anh có bằng lòng trở nên ôn nhu, trở nên chu đáo cũng thế.” Cô tàn nhẫn, lạnh nhạt nói.
Từng câu từng chữ của cô đều như một con dao đâm vào trái tim của Lục Kiến Nghi, khiến anh không ngừng cựa quậy, trái tim anh như không ngừng rỉ máu.
Nỗi đau mãnh liệt lan khắp cơ thể, khiến từng dây thần kinh và từng tế bào trong người anh co thắt lại.
“Hoa Hiền Phương, tôi đã từng nói, thiên đường hay địa ngục chỉ là do suy nghĩ của mỗi người, nếu như em muốn chọn địa ngục, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho em.”
Anh đau khổ, tuyệt vọng như một kẻ sắp chết, nhưng anh không muốn buông tay. Vì anh biết rằng chỉ cần anh buông tay, anh sẽ mất cô mãi mãi.
Cô có thể không cần anh.
Nhưng anh không thể thiếu cô.
Một cảm giác ớn lạnh toát ra từ sau lưng cô.
Dường như trong tiềm thức, cô lao đến bàn trà và chộp lấy con dao trên đĩa hoa quả.
“Lục Kiến Nghi, anh không được động vào tôi, nếu không tôi sẽ chết ngay trước mặt anh.”
Cô kề dao vào cổ, cô biết không chống cự lại được nên cô chỉ có thể ra tay trước.
Những đường gân xanh trên trán của Lục Kiến Nghi nổi lên, hơi thở nặng nề lan tràn cả bầu không khí.
“Em được lắm, Hoa Hiền Phương, tôi khâm phục dũng khí của em.” Anh xoay người, giận dữ đi ra ngoài rồi đóng cửa sầm một cái.
Anh dùng lực rất mạnh khiến cho cả căn nhà rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất mạnh 12 độ richter.
Cô ngã quỵ xuống đất, ngón tay vẫn nắm chặt cán dao.
Chỉ sau một lúc uể oải, cô bật dậy định chạy thoát thân nhưng lúc này, cô mới sững sờ phát hiện ra cửa đã bị khóa chặt.
Lục Kiến Nghi đã nhốt cô lại.
Theo tính cách ngông cuồng của anh, anh tuyệt đối sẽ không thả cô ra trước khi đám cưới được tiến hành.
“Lục Kiến Nghi, anh là đồ khốn nạn, mau thả tôi ra!”
“Hoa Hiền Phương, em hãy ngoan ngoãn ở trong đấy cho tôi, hôn lễ này em không tham dự được đâu.” Giọng nói u ám và lạnh lùng của anh từ bên ngoài truyền đến, khiến cô vô cùng tức giận.
Trong lòng đầy sợ hãi, cô chạy đến sô pha, sờ soạng tìm túi xách, cô muốn gọi cho Hứa Nhã Thanh đến cứu.
Nhưng túi xách lại không ở trên sô pha mà đã bi Lục Kiến Nghi cầm đi rồi.
Cô bắt đầu tìm kiếm điện thoại, máy tính và tất cả các thiết bị liên lạc ở trong phòng có thể liên hệ được với người bên ngoài.
Nhưng không có, cái gì cũng không có.
Lục Kiến Nghi dường như đã có chuẩn bị từ trước, anh muốn chặn mọi liên lạc của cô với người bên ngoài.
Cô phải làm sao đây? Làm sao mới có thể thoát ra ngoài được đây?
Một lúc lâu sau, cuối cùng cửa cũng được mở ra.
Khải Liên bước vào, cô ấy đến để đưa cơm cho cô.
Sau khi vào cũng không đóng cửa, cô nhân cơ hội này liền chạy ra ngoài mà không nói lời nào.
Ngay sau đó cô đã tìm ra lý do tại sao Khải Liên lại không đóng cửa thì ra còn có một cánh cổng sắt cao ở trong sân nữa.
“Cứu tôi với, bên ngoài có ai không? Cứu tôi với!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT