Lục Kiến Nghi không nói thêm gì cả, sắc mặt của anh cứ mãi u sầu và ảm đạm. Cô nhẹ nhàng tới chỗ cửa kính xe rồi ngồi im, nhỏ nhắn, như một con ốc sên, thật sự tầm thường, sự nhỏ bé của cô không có gì đáng để nói, cô như đang trốn vào trong vỏ bọc của mình để né tránh sự nguy hiểm của đàn ông.
Vừa về tới nhà họ Lục, Lục Kiều Sam liền lửa giận bốc cháy cả đầu, hùng hổ chạy đến trước mặt bọn họ. Cô ta chống nạnh hai tay, đằng đằng sát khí, sắc mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Hiền Phương vậy.
“Quản gia, mau lấy gia pháp, tôi muốn đánh chết người đàn bà đã hại chết người thừa kế của nhà họ Lục.”
“Chị dẹp sang một bên, chị không có tư cách để dùng gia pháp.” Lục Kiến Nghi đưa bàn tay, kéo cô sang một bên.
Lục Vinh Hàn cùng bà Lục từ trên lầu đi xuống, Tư Mã Ngọc Như đi theo phía sau.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy khung cảnh này, cũng biết là bản thân sắp bị tra hỏi và xử tội rồi.
Hoa Mộng Lan đã khóc lóc kể lể với Lục Kiều Sam trên Zalo rồi, Lục Kiểu Sam đương nhiên muốn đòi lại công bằng giúp cô ta. Đây chính là cơ hội tốt để trừ khử cô, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cô ta lập tức đưa tin tức tới toan bộ dòng họ, như vậy để không còn ai muốn bảo vệ cho Hoa Hiền Phương nữa.
“Hiền Phương, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tư Mã Ngọc Như hỏi.
Hoa Hiền Phương đem chuyện đã xảy ra kể tỉ mỉ cho bọn họ nghe một lần nữa: “Tôi không cố ý, tôi không đẩy ngã cô ta.”
Lục Kiều Sam thở hổn hển, lên tiếng: “Cô đừng có nói dối nữa, cô đang chối bỏ hành vi phạm tội của mình. Ba, mẹ, Kiến Nghi, mọi người ngàn vạn lần không nên tin tưởng những điều hoang tưởng mà cô ta nói. Cô vẫn luôn hận đứa trẻ của Mộng Lan thấu tới xương tủy, từ lâu đã muốn xử lí đứa trẻ rồi, chỉ là cô không tìm được cơ hội. Bây giờ, cơ hội đến rồi, cô sao có thể bỏ qua được cơ chứ?”
“Con chính là sợ thiên hạ không có hỗn loạn, chỗ này, không có chỗ cho con nói. Hãy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cho ba,đừng có nói linh tinh nữa, nếu không thì đi ra ngoài cho ba.” Lục Vinh Hàn trừng mắt liếc nhìn cô ta, cô ta thấu hiểu tính tình của ông ta, chỉ cần ông ta liếc nhìn một cái thì có thể hiểu ra.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Lẽ nào, mọi người còn muốn giữ tai họa ở lại nhà của chúng ta sao?”
“Loại người luôn gây tai họa như cô thì nên giữ lại sao?” Lục Kiến Nghi giọng mỉa mai cười.
Lục Kiều Sam liền hét lớn: “Lục Kiến Nghi, chị đang giúp em đó, lẽ nào em muốn nhìn thấy người sát hại con của mình đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”
Lục Vinh Hàn sắc mặt nghiêm nghị, liền hỏi: “Con đã làm xét nghiệm quan hệ cha con chưa?”.
Truyện Teen Hay“Không làm được,thai chết lưu đã được bệnh viện xử lí rồi, nên không xét nghiệm được.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
Lục Vinh Hàn đảo mắt, một lời khó cả thể diễn tả được sự sắc bén của đôi mắt lặng yên đó: “Nếu như có thể chứng minh được đứa trẻ thuộc về nhà họ Lục thì có thể xử lí theo quy tắc của dòng họ.Còn không chứng minh được đứa trẻ thuộc về nhà họ Lục thì xử lí theo cách của bên ngoài. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho kẻ gian gây sự.”
“Em hiểu rồi.” Bà Lục gật đầu “Trước hết, để Hiền Phương bình tĩnh lại đã. Sau khi, Hoa Mộng Lan xuất viện thì để cho hai người đối chất tại chỗ, như vậy mới có thể làm rõ chuyện này được.”
Lục Vinh Hàn khẽ vuốt cằm, đồng ý quyết định của bà ta.
Lục Kiều Sam hết sức bất mãn: “Như vậy thì có lợi cho cô quá rồi. Cô hại chết đứa con nối dõi của nhà họ Lục, tại sao lại không xử lí cô ta theo quy tắc của nhà họ Lục?”
Tư Mã Ngọc Như nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta, nói: “Kiều Sam, cô đối xử với Hoa Mộng Lan rất tốt, cô nên nhắc nhở cô ta trước rằng nếu để sẩy thai đứa trẻ thì cũng không nên tùy tiện xử lí, cần phải giữ lại đứa trẻ để xét nghiệm quan hệ cha con.”
“Mặc kệ có làm xét nghiệm quan hệ cha con hay không, đứa trẻ nhất định là của Kiến Nghi, không thể nào là của người khác được. Mộng Lan là một cô gái tử tế, không giống như Hoa Hiền Phương.”Lục Kiều Sam khịt mũi, cô ta muốn đổ lỗi cho Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay: “Chị à, Kiến Nghi cũng không chắc đứa trẻ đó là của con của anh, chị lấy bằng chứng ở đâu để xác nhận vậy?”
Lục Kiều Sam hung ác trừng mắt liếc nhìn cô, rồi đảo mắt nhìn về phía Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, người đàn bà này muốn xúc phạm sự trong trắng của Mộng Lan, em mau thừa nhận với mọi người rằng đứa trẻ trong bụng Mộng Lan chính là con của em đi.”
Khuôn mặt của Lục Kiến Nghi vẫn lạnh như băng, không có chút nào thay đổi gì. Cho tới bây giờ, anh chưa xác định được đứa trẻ trong bụng của Hoa Mộng Lan là con của anh, anh thậm chí còn không chắc người phụ nữ đêm hôm đó là Hoa Mộng Lan. Anh chính là đang chờ kết quả xét nghiệm quan hệ cha con. Chỉ có nói thi tất cả mọi thứ mới rõ ràng được.
Nhưng mà bây giờ…
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím chặt, từng chữ được phát ra một cách rõ ràng: “Tôi chỉ tin tưởng kết quả xét nghiệm quan hệ cha con.”
Lời này của anh như đang tát Lục Kiều Sam một cái, khóe miệng của cô ta giật giật.
“Kiến Nghi, tại sao em có thể nói như vậy, Mộng Lan nghe được chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
“Lục Kiều Sam, chị lúc nào cũng muốn báo thù cá nhân, chị càng muốn trừng phạt Hoa Hiền Phương thì tôi lại càng buông tha cho cô, tôi chính là không muốn chị được toại nguyện.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi lộ ra một điệu cười châm chọc.
Lục Kiều Sam tức giận đến mức cả người co rúm lại, nhưng một câu lời cũng không dám nói, cô sợ rằng mình nói tiếp Hoa Hiền Phương sẽ không thể đi đến Tĩnh Tâm Các nổi.
Hoa Hiền Phương không đôi co, biện minh với cô ta làm gì, mẹ chồng cô nói đợi Hoa Mộng Lan xuất viện rồi sẽ xử lí tiếp, cô có cãi lại thế nào cũng vô ích thôi.
Tĩnh Tâm Các là tầng cao nhất một tòa nhà, thành viên trong nhà phạm vào sai lầm nhỏ của gia đình, cũng sẽ bị giam ở bên trong, suy ngẫm và chép phạt quy tắc của gia đình.
Bên trong treo quy tắc của nhà họ Lục, và nội quy đệ tử.
Trong phòng các có một giường lớn, một tủ sách, còn có một giá sách, không có bất kì phương tiện giải trí nào cả.
Ngoại trừ việc quay mặt vào tường để suy ngẫm, cô chỉ có thể đọc sách, tủ sách chứa đầy những cuốn sách tu thân, dưỡng tính, trị quốc, bình thiên hạ. Ở đây, vô cùng tĩnh lặng, hầu như không thể nghe được huyên náo của bên ngoài, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình Hoa Hiền Phương. Cô tình cờ tìm thấy một cuốn sách, đọc nó để giết thời gian.
Cứ như vậy, một ngày đi qua rồi.
Đến bữa cơm tối, Trần Quân đưa cơm qua đây.
“Cô Phương, con thỏ nhỏ này là tiểu thư mang đến cho cô, tiểu thư nói nó ở bên cô, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi.”
Hoa Hiền Phương ôm lấy thỏ, trong cái nhà này cũng chỉ có bé Lolita đối xử với cô tốt nhất, thân thiện nhất.
“Thay tôi gửi lời cảm ơn đến tiểu thư, chờ tôi được ra ngoài, sẽ dẫn bé đi chơi. ”
Ăn cơm xong trời cũng tối rồi, cô buồn chán, chỉ biết nằm giường đọc sách. Nhìn một lúc, cô liền ngủ quên mất. Nửa đêm, gió từ bên hồ thổi tới, mang theo từng đợt gió lạnh thấm đẫm hơi nước. Xung quanh bốn phía cực kì yên tĩnh, khôn có một chút âm thanh nào.
Bỗng nhiên, một cái bóng từ trong bóng tối vọt ra, bộ quần áo màu đen và ngọn đèn ngủ gần như hòa làm một, vừa không có tiếng động lại không có hơi thở. Người đó đi nhẹ nhàng từ từ đến trước cửa sắt rồi dễ dàng mở cửa ra. Khi cánh cửa sắt được đẩy ra, có tiếng cửa cót kẹt nhẹ.
Hoa Hiền Phương lập tức liền thức tỉnh.
Bởi vì vô cùng tĩnh lặng, cô không thể ngủ yên giấc được, cô chỉ có thể ngủ trong trạng thái mơ hồ. Nhìn thấy bóng đen trên mặt đất, cô toàn thân run sợ, căng thẳng.
Đó là ai?
Chẳng lẽ là tới đây để giết chết cô có phải không?
Ở đây, không có ai cả, muốn giết chết cô thật dễ dàng.