Lục Kiến Nghi ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt u ám.
Tiêu Ánh Minh là do mẹ anh sắp xếp vào làm, anh không thể không cho mẹ anh làm thế được.
“Chỉ cần cô có năng lực thì có thể đuổi cô ta đi.” Giọng nói anh rất trầm, giống như là đang trao cho cô một quyền lợi gì đó.
“Người ta là cô chiêu nhà giàu, tôi không quyền không thế, sao đấu lại cô ta được chứ. Nếu như có một chỗ dựa vững chắc thì tôi còn dám làm.” Hoa Hiền Phương dương cổ lên như đang cổ vũ cho chính mình.
Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi chớp vài cái: “Tốt lắm, nhớ kỹ những gì cô nói đó.”
Hoa Hiền Phương nở một nụ cười rồi quay người đi ra ngoài.
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó mà hỏi: “Đúng rồi tổng giám đốc, anh…” có thể cho tôi mượn xem cái vòng kia không?
“Không có việc gì nữa thì về làm việc đi! Công ty không nuôi người rảnh rỗi!” Lục Kiến Nghi ngắt lời Hoa Hiền Phương.
“Vâng tổng giám đốc.” Hoa Hiền Phương vội vàng rời khỏi đây.
Đúng là tư bản bóc lột! Được rồi, bây giờ đúng là thời gian làm việc, vòng tay thì đợi sau này có cơ hội vậy.
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi rồi quay về bộ phận thiết kế. Cô phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô như một miếng mồi thơm ngon vậy.
Trừ Quách Ly Ly thì không một ai biết chuyện xảy ra ở phòng trà nước cả.
Tiêu Ánh Minh ngồi trong xe mà tức tới nỗi cả người run rẩy. Sao cô ta có thể tha cho Hoa Hiền Phương chứ?
Cô ta để người thả tin ở trong công ty ngay lập tức.
Bảo là Hoa Hiền Phương khóc lóc om sòm ở phòng trà nước rồi dùng nước sôi hắt vào người Tiêu Ánh Minh và Trương Hoài Như.
Bây giờ mỗi người đều đang đoán rằng có phải Hoa Hiền Phương bị tổng giám đốc gọi vào phòng dạy dỗ không.
“Cô ta cũng to gan phết đó, mới vào có một ngày mà đã dám đối đầu với Tiêu Ánh Minh rồi. Chắc là không muốn làm nữa nhỉ.”
“Chắc chắn cô ta không biết chuyện giữa Tiêu Ánh Minh và tổng giám đốc.”
“Nghé con mới đẻ không sợ cọp!”
“Dù sao thì cô ta chết chắc rồi, nhớ cách cô ta xa một chút để khỏi bị liên lụy.”
Hoa Hiền Phương cũng không biết bọn họ đang bàn tán cái gì. Cô chỉ cảm thấy là mình lại càng bị cô lập mà thôi.
Giờ ăn trưa, Hoa Hiền Phương đi tới phòng ăn nhân viên.
Phòng ăn ở đây đạt tới tiêu chuẩn của Michelin, có đồ Tây, đồ ăn truyền thống, giá cả cũng phải chăng.
Đúng là công ty lớn có khác.
Cô mua một phần cơm rẻ nhất để tiết kiệm tiền.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy phía trước có mấy đồng nghiệp của bộ phận thiết kế thì định đi qua ngồi chung. Ai ngờ đối phương lại nói rằng: “Nơi này có người rồi.”
Thật ra đối diện cô ta chẳng có ai cả, chỉ là cô ta không muốn ngồi cùng một chỗ với Hoa Hiền Phương mà thôi, miễn cho bị dính xui xẻo.
Đây có lẽ là bữa trưa cuối cùng của Hoa Hiền Phương trong công ty, chắc chắn là buổi chiều cô ta sẽ bị sa thải.
“Xin lỗi.” Hoa Hiền Phương bưng đồ ăn lên rồi đi về phía góc phòng.
Cảm giác bị cô lập cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Cô chỉ muốn làm việc, không muốn bị cuốn vào những chuyện lung ta lung tung trong phòng làm việc.
“Hoa Hiền Phương!” Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Hoa Hiền Phương quay đầu qua thì thấy Quách Ly Ly đang đi tới.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Cô gật đầu rồi nói: “Cảm ơn cao trị phỏng của cô nhé, lát nữa tôi trả cho cô.”
“Không cần đâu, tôi vẫn còn có một tuýp, cô cứ lấy mà dùng đi.” Quách Ly Ly cười rồi nói.
Chỉ sợ rằng đây là người duy nhất chịu nói chuyện với Hoa Hiền Phương trong căn phòng ăn này rồi.
“Ly Ly, bọn họ đều xa lánh tôi, sợ tôi liên lụy tới bọn họ. Cô không sợ sao?” Hoa Hiền Phương hỏi.
“Có cái gì mà lo lắng chứ? Tôi không muốn cúi đầu trước thế lực tàn ác, cùng lắm thì không làm nữa.” Quách Ly Ly trả lời một cách rất đường hoàng.
Cô ta biết sự thật nên tất nhiên là không sợ rồi.
Cô ta cũng sẽ không nói sự thật ra. Như thế thì mới có thể lôi kéo Hoa Hiền Phương.
Nếu như mọi người đều cô lập Hoa Hiền Phương, mà mình thì chơi với cô ta thì chắc chắn mình sẽ trở thành một người đặc biệt.
Hoa Hiền Phương không thể nào biết được trong lòng Quách Ly Ly đang nghĩ gì nên cho rằng cô ta là một cô gái tràn đầy năng lượng.
“Ly Ly, tôi mời cô uống trà sữa nhé.”
“Được, vậy tôi không khách sáo đâu nhé. Tôi cảm thấy chúng ta đều là người không chịu cúi đầu trước cường quyền, có thể làm bạn của nhau đó.” Quách Ly Ly cười hì hì rồi nói.
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Hoa Hiền Phương rất vui vẻ, cô cho rằng mình đã có được một người bạn mới.
Sau khi Tiêu Ánh Minh đi tới bệnh viện bôi thuốc thì chạy tới khóc lóc kể lể với bà Lục.
“Dì ơi, Hoa Hiền Phương làm phỏng chân con rồi. Con mời cô ấy uống cà phê Chồn, cô ấy chê con thích uống cà phê phân. Con bảo cô ấy nên chú ý hành động của mình thì cô ấy dội nước sôi lên người con. Cô ấy nói cô ấy là mợ chủ của nhà họ Lục, đừng nói là Leas, cả Lục thị đều là của cô ấy. Ai khiến cô ấy không vui thì cô ấy sẽ giết người đí. Cô ấy tới Leas cũng không phải là vì làm việc, chỉ là muốn giám sát anh Kiến Nghi thôi.”
Hoa Hiền Phương mắng Tiêu Ánh Minh thì chính là đang mắng bà ta, bởi vì bà ta cũng thích uống cà phê Chồn.
Tối đó sau khi Hoa Hiền Phương trở về thì bà Lục cũng chẳng nói gì mà chỉ hroi một cách hờ hững: “Hôm nay làm việc thế nào?
“Tốt lắm ạ.”
Bà Lục nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng rồi dặn người hầu rót hai chén cà phê ra.
“Đây là cà phê chồn của Indonesia, tôi thích cái này nhất, nếm thử đi.”
Lại là cà phê Chồn.
Hoa Hiền Phương thở dài một hơi rồi âm thầm bưng ly lên mà nhấp một ngụm.
Cô không thích cà phê đen, vì nó quá đắng, lại còn giống thuốc bắc, có một mùi tanh của đất.
Cô nhíu mày theo bản năng.
Bà Lục nhìn thấy thế thì nhớ tới Tiêu Ánh Minh.
“Ngon không?” Bà ta hỏi.
“Có chút đắng.” Hoa Hiền Phương trả lời một cách thẳng thắn.
“Người đã uống cà phê giá rẻ quen rồi thì không thích cái vị cà phê cao cấp là đúng thôi.” Bà Lục nói với giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
“Mẹ nói đúng, loại cà phê cao cấp này cho con uống chỉ là lãng phí mà thôi.” Hoa Hiền Phương thừa nhận sự thật này.
Nhưng sự tức giận của bà Lục cũng không vì thế mà giảm bớt: “Để cô tới bộ phận thiết kế làm trợ lý có phải quá qua loa rồi không?”
Hoa Hiền Phương không hiểu được ý bà ta muốn nói gì nên chỉ đành trả lời thật: “Con vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc nên cũng không yêu cầu nhiều. Cảm ơn công ty đã cho con một cơ hội để phát triển, con chắc chắn sẽ cố gắng.”
Giọng điệu của bà Lục trở nên mãnh liệt: “Chính cô tự hiểu rằng mình có phải là tới đó để làm việc không! Công ty là nơi nghiêm túc chứ không phải là cái chợ, không thể ăn nói dơ dáy như thế được.”
Chỉ cần nhìn thấy Hoa Hiền Phương là bà ta đã thấy mệt mỏi.
Trong mắt của bà ta thì Hoa Hiền Phương chính là một kẻ thấp kém, lòng tham không đáy như người bác cả của cô ta, khiến cho người khác chán ghét.
Hoa Hiền Phương nghe thế thì có chút hoang mang, cô không biết rằng mình đã làm sai điều gì mà khiến cho bà Lục tức giận.
“Con không hiểu rõ ý của mẹ lắm.”
“Cô cho rằng tôi không biết thật sao? Mới đi làm có hai ngày mà đã ra mặt làm vẻ.” Vẻ mặt của bà Lục vô cùng âm u.
Dì Mai thấy thế thì vội vàng nói: “Mợ chủ, cô Tiêu tới đây, vết thương trên chân rất nghiêm trọng. Có phải là cô nên nói xin lỗi với cô ấy không?”
Câu nói này của dì Mai đã nhắc nhở Hoa Hiền Phương.
Cô nghe thế thì hiểu, hóa ra là có người chơi trò méc người lớn.
“Hóa ra là mẹ đang nói tới chuyện này, đúng là lỗi của con.”
Bà Lục cho rằng cô nhận tội nên hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Lấy gia pháp tới đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô thật tốt mới được, miễn cho cô làm bậy mất hết mặt mũi của nhà họ Lục.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT