Tấm một hai giờ sáng cô len lén quay trở về giường của mình, buổi sáng
chầm chậm đến, nhanh đến mức Quỳnh còn chưa kịp ngủ một chút nào thì
trời đã sáng. Tiếng chuông báo thức của Kyoko vang lên ồn ào, chị ấy
vươn vai dậy, làm gì cũng nhanh, chẳng mấy chốc mà rửa mặt xong, đang
thay đồ chuẩn bị đi ra ăn sáng cùng mọi người. Nhưng điều mà cô không
ngờ chính là chị Kha còn nhanh hơn, lúc Kyoko từ nhà tắm ra, chị ấy đã
đi từ trong phòng ra, áo quần chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, gương mặt thì
có vẻ hơi mệt mỏi một chút.
Cô nhìn thẳng vào mắt chị Kha thì
không dám, chỉ dám nhìn lảng đi nơi khác, lỡ đâu cặp uyên ương họ nói
chuyện với nhau về chuyện tối qua và phát hiện ra không phải là Kyoko
vào phòng chị, có lẽ Kyoko gϊếŧ cô mất, cái tội dám động vào người yêu
của chị ấy.
Hơi liếc về bả vai mình một chút, thôi xong, Quỳnh
vội vã che chăn lại. Chị Kyoko hối cô đi tắm đi, cô vội vàng ở dưới chăn kéo áo lại chỉnh tề rồi chạy vọt ra chỗ vali lấy bộ đồ mình chuẩn bị
sẵn từ tối qua rồi nhanh nhẩu trốn vào nhà tắm. Vết cắn này không thể
cho chị Kha biết được, sẽ lộ mất.
Cũng may là ở chỗ này cũng khá
lạnh cho nên Quỳnh được mặc áo khoác của đoàn từ thiện, áo này cũng khá
kín cho nên không ai có thể thấy được vết cắn của chị Kha để lại vào tối qua.
Lúc cô đang đi giày thì hơi ngã người ra sau, là do cô mang vội quá, cô đã chuẩn bị cho cú ngã điếng mông rồi nhưng lại không thấy, nhìn qua thì thấy chị Kha nhíu mắt nhìn cô, còn nói: "Ai hối em?"
"Em sợ mọi người đợi..."
Chị ấy không nói gì mà thả tay cô ra khi cô đã giữ được thăng bằng rồi, hai người họ đứng đằng sau chờ đợi cô, cô thấy khí chất hai người họ khá là tương đồng với nhau, nhìn có vẻ như hai người họ là cùng một dạng người nhanh nhẩu nhưng không hay phạm sai lầm như cô, đến khi cô bộp chộp
chưa xong thì họ đã xong cả rồi.
Lúc ba người cùng nhau ra phòng
ăn nho nhỏ của khách sạn, người trong đoàn chỉ có mấy anh thức trước
đang nhâm nhi cà phê, mấy chị phòng khác còn chưa xuống. Cô từng đi đoàn này rất nhiều lần, tuy là những người trong đoàn này đều là người giàu
có nhưng họ luôn dành cho chị Kha một chỗ tốt nhất định, có lẽ vì thái
độ của chị, hoặc có lẽ chỉ đơn giản vì tính cách của chị, thậm chí có
người còn trêu nếu đoàn này không có ai làm trưởng nhóm thì nhất định sẽ bầu chị đầu tiên.
Nhưng người bận rộn như chị đương nhiên là
không làm được, chỉ việc chạy lịch trình thôi chị đã mệt chết rồi, dạo
gần đây cô thấy chị ít xuất hiện hơn, cô biết chị ít xuất hiện hơn bởi
vì ở tuổi như chị thì việc chọn kịch bản tốt là điều cần thiết nhất, chị không nhất thiết phải duy trì độ hot trong lòng khán giả, thứ chị cần
đó chính là đánh đâu thắng đấy, là sự lựa chọn an toàn của khán giả khi
chọn phim xem.
Chị lôi ở trong túi của đoàn ra một bao đồ ăn sáng mà mọi người chuẩn bị sẵn từ hôm trước, vì cũng không ăn uống gì cầu kì nên chỉ có vài cây chả lụa và một ít bánh mì mà các anh dậy sớm đi mua. Cô biết chị rất quen với việc chuẩn bị bánh mì ăn sáng cho đoàn, cho
nên khi cô đòi phụ chị cũng không cho, đành phải ngồi im chờ chị phát
cho một ổ bánh mì đầy ụ.
Cầm ổ bánh mì trên tay, cô cười tít cả
mắt với chị để lấy lòng, nhưng khi lướt nhìn sang Kyko thì thấy vẻ mặt
trầm ngâm của chị ấy, trên tay chị ấy cũng cầm một ổ bánh mì mới được
Kha phát. Vì không hiểu gì cũng không muốn chọc ghẹo gì Kyoko nên cô xơi hết ổ của mình, còn mặt dày xin thêm nửa ổ nữa từ chị Kha. Mà chị ấy
cũng không mắng cô lấy một tiếng chỉ lẳng lặng làm xong nửa ổ bánh mì
rồi đưa qua.
Sau khi chị Kha làm xong thì mọi người cũng lũ lượt
xuống dưới sảnh, ai nấy nhao nhao tự lấy phần của mình, vừa mới không để mắt đến chị Kha một lúc thôi cô đã tìm không thấy chị ấy, nhìn quanh
quẩn một lúc cuối cùng cũng thấy chị ấy đang ngồi ở ngoài hiên cùng các
anh chị uống cà phê, trên tay còn cầm nửa ổ bánh mì dang dở. Thấy chị ấy ăn nửa ổ bánh mì của mình nên Quỳnh thấy ngại không thôi, nhưng mà cho
đến khi mọi người lấy hết phần của mình cô vẫn thấy trong túi còn tận
sáu bảy ổ, vậy đâu tính là cô ăn lố phần của chị ấy, Quỳnh nhủ thầm
trong lòng.
Sau khi ăn sáng uống cà phê xong mọi người lại lũ
lượt lên xe đi vào lại bên trong khu vực thôn, lần này đến không phải
vui chơi giải trí hay xem phim ca múa nhạc nữa mà để bế mạc chuyến đi,
mọi người sẽ phát học bổng cho các em nhỏ và các phần quà có giá trị.
Tuy nói là quà có giá trị nhưng chủ yếu chỉ là một số dụng cụ học tập và
sách vở, trước khi đi mọi người có tổng hợp danh sách các em, xem các em học lớp mấy để chuẩn bị quà cáp. Những phần quà ở đoàn tự thiện này
không những chứa chan hiện kim mà còn đầy tâm ý, từng món quà không hề
công nghiệp mà rất cần thiết cho mỗi em, mỗi món đều dựa vào năm học của các em cần gì mà mua.
Lần này chị Kha và Kyoko không phát quà mà chỉ quay quần bên cạnh các em nhỏ để chơi, lần nào cũng vậy, chị Kha
làm gì Kyoko cũng chụp hình lại, cô cảm thấy dường như chị ấy bị nghiện
máy ảnh nặng rồi. Cũng may là đoàn từ thiện này quen biết chị Kha nhiều
năm cho nên cũng không chấp nhất chuyện chị ấy chụp hình, chỉ sợ đi đoàn khác mà chụp nhiều như vậy thể nào cũng bị người ta nói là chiêu trò PR cho bản thân.
Chị đang cười đùa với mấy em nhỏ bỗng nhiên lại
hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh nắng, đôi mắt của chị dường như còn long lanh hơn vạn lần.
"Em nhìn gì mà nhìn mãi vậy?" Chị trách,
mà thật sự cô cũng vô ý thật, cũng may lời này là chị nói, nếu mà là chị Kyoko nói thể nào cô cũng không biết phải trả lời ra sao.
Cô hơi gãi gãi đầu mình, ấp a ấp úng trong miệng không biết nói sao.
Chỉ nghe giọng chị Kyoko phì cười, nhéo má Kha trêu: "Người ta nhìn bọn
nhóc chứ có nhìn chị đâu mà ảo tưởng, nói vậy em ấy lại giật mình."
Chị Kha không nhìn cô nữa mà chỉ đảo mắt nhìn bọn nhóc, nụ cười của chị rất nhanh lại nở ra, hệt như một bông hoa hướng dương sáng chói rực rỡ.
"Đứng ra chỗ khác đi, em đứng ở vũng sìn hơi lâu rồi đó."
Chị ấy vẫn cười với đám nhỏ nhưng mà lại nói một câu có vẻ như với cô, cô
nhìn xuống dưới chân thì thấy một chân của mình đang đạp vào vũng sìn,
lúc mà cô phát hiện ra nó thì nó đã làm ướt giày cô mất rồi, hèn chi nãy giờ cô thấy chân mình mát mát mặc dù đang mang giày thể thao.
Lần này lại quê thật là quê, Quỳnh co giò chạy về hướng xe của mọi người
đỗ, ngồi lì với bác tài xế cho đến khi mọi người tạm biệt các em nhỏ ra
về mới thôi. Tại sao khi cô đã nghĩ mình trưởng thành rồi, đứng trước
chị cô lại như một chú gà mắc tóc như thế? Ngay cả bản thân mình cũng
không thể nào hiểu nổi chính mình.
Cô tự gõ lên đầu mình một cái, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT