Khi Kha thức giấc đã không còn ai bên cạnh nữa rồi, ánh nắng cố gắng lắm mới len lỏi được vào bên trong căn phòng, làm sáng một góc phòng nho
nhỏ. Nàng ngồi dậy, phát hiện quần áo của mình đã được thay bằng bộ đồ
ngủ rồi, tối qua Quỳnh thay giúp nàng.
Vì bên quản lý xếp lịch
cũng có tình người cho nên sau khi ăn chơi xong, hôm nay Kha cũng không
có việc gì làm. Nàng tắm rửa rồi đi ăn sáng, ăn sáng xong thì về phòng
bật phim coi cho hết ngày. Mọi ngày nếu rảnh An sẽ gọi cho nàng để nói
linh tinh về chuyện học, nàng biết vài tháng nữa là con bé về nước nghỉ
hè rồi.
Tầm độ ba giờ chiều, sau một giấc ngủ trưa ngắn thì Kha
thấy có tin nhắn của nhóm từ thiện, em Tuyền của nhóm nhắn hỏi nàng từ
giờ đến cuối tuần có rảnh không? Có muốn đi thăm những đứa con của nàng
không. Nàng ngẫm nghĩ lại lịch của mình, hầu như từ giờ đến cuối tháng
nàng chỉ bận vài công chuyện nho nhỏ, vậy nên nàng nói mình đi được để
Tuyền giành cho nàng một ghế.
Tuyền vui vẻ nhắn nàng: "Có Kyoko đi nữa nhen, em hỏi chỉ trước rồi á."
"Ừm."
Nàng trả lời, có lần nào đi mà thiếu mặt Kyoko được đâu?
Vậy là chốt tối thứ sáu tuần này sẽ đi từ thiện tại một miền núi tại miền
Trung, đi vào tối thứ sáu, chơi ngày thứ bảy, sáng trưa ngày chủ nhật
rồi lại về thành phố. Vì lịch cũng gần cho nên Kha quyết định đi siêu
thị để tìm mua một ít quà cho các em nhỏ, vì hầu hết đồ từ thiện đã được quyên góp và tính toán rồi cho nên những món quà Kha mua chỉ là quà
tặng riêng.
Tối ngày thứ sáu, trời không quá lạnh, không quá nóng.
Kha đeo một chiếc ba lô nhỏ trên vai, chào hỏi với các bạn trong đoàn rồi
mới leo lên xe, mọi người trong xe vui vẻ ồn ào vì hầu hết ai cũng quen
nhau, họ quen nhau mười năm có lẽ. Người hỏi chuyện nàng nhiều vô số kể, kẻ thì hỏi về tình hình dạo gần đây, kẻ thì hỏi về phim ảnh, nàng vui
vẻ trả lời hết thảy, lúc nào đi chung với mọi người trong đoàn nàng đều
thấy rất vui.
Lúc Kyoko lên xe trong đoàn còn vui hơn nữa, chỗ
bên cạnh nàng hiển nhiên dành cho em ấy, em ấy ngồi xuống hệt như thể em ấy sinh ra là để ngồi cạnh bên nàng chăm sóc nàng vậy. Kha cũng không
để ý gì nhiều, cho đến khi thấy không khí trên xe bỗng chốc lại thay
đổi, mọi người tay bắt mặt mừng, lúc này nàng mới thấy Quỳnh đang tò tò
lên xe, vui vẻ chào hỏi mọi người trong đoàn.
Tuyền vỗ vỗ vai
Quỳnh, có vẻ rất ái ngại chuyện em ấy đi chung với nàng cho nên ánh mắt
của Tuyền nhìn nàng còn chẳng dám nhìn thẳng. Nàng cũng không muốn cho
mọi người khó xử cho nên chỉ đành nhoẻn miệng cười, lúc này Tuyền mới
trộm thở phào một hơi, nhanh nhẩu kiếm chỗ cho Quỳnh ngồi.
Nói ra cũng tội mọi người, lúc nàng và Quỳnh còn yêu nhau thì tần suất hai
người cùng đi từ thiện rất nhiều, mọi người trong đoàn chơi với nàng còn chơi với cả Quỳnh. Những năm gần đây mặc dù Quỳnh bận nhưng người trong đoàn và Quỳnh vẫn còn giữ liên lạc, đôi khi đi ăn chung đi chơi chung,
lần nào từ thiện cũng có tiền của Quỳnh đóng góp, em ấy tuy xuất hiện ít nhưng mọi người vẫn rất mến em ấy, điều này nàng cũng không cản được.
Dù sao việc em ấy đi chung đoàn với nàng, nàng cũng không ghét bỏ gì, chỉ là mọi người nghĩ nhiều quá thôi.
Nhưng khi nàng ngước mắt lên nhìn Kyoko, phát hiện ánh mắt của Kyoko nhìn
nàng hơi trầm ngâm một chút, nàng cảm thấy bất an, mới mấy hôm trước còn cãi nhau chuyện của Quỳnh, bây giờ chỉ sợ Kyoko lại giảng dạy nàng về
chuyện không được yêu Quỳnh nữa.
Nàng biết nàng sai rồi, nhưng mà nàng không thể kiểm soát được trái tim của mình, chúng hướng về Quỳnh
một cách rõ ràng cụ thể, cho dù đau đớn khổ cực như thế nào thì chúng
vẫn đạp thoi thóp để nhắc nhở nàng rằng nàng vẫn còn yêu, vì yêu nên vẫn còn đau vì em ấy. Có ai có thể ngăn cản bản thân mình không được yêu
nữa?
Có những lúc nàng nghĩ mình hận Quỳnh đến mức có thể gϊếŧ em ấy, để em ấy bị chôn vùi dưới ba tấc đất, lúc ấy có lẽ nàng mới có thể
ngừng yêu em ấy. Nhưng lý trí bảo nàng rằng nàng hận em ấy đến độ muốn
gϊếŧ em ấy, nhưng trái tim lại nói rằng nàng yêu em ấy rất nhiều, nàng
không thể tổn hại người con gái nàng yêu được.
Có lẽ trời sinh
nàng hưởng hết mọi sự suиɠ sướиɠ trên đời, sau đó cho nàng ăn đau khổ
của tình yêu cho nàng có sự cân bằng, trải nghiệm như thế nào là cuộc
sống.
Mọi người dần dần ổn định được chỗ ngồi, doanh số đã đủ, xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh,
Đường phố Sài Gòn về đêm vẫn còn nhộp nhịp đông đúc ở khu vực trung tâm, khi
xe ra khỏi khu vực trung tâm thì chỉ còn xe hơi và xe khách đang bon bon chạy, hai bên đường, đèn đường chiếu xuống sáng tỏ cả một đoạn đường
cao tốc. Đang lẳng lặng ngắm đường thì Kyoko lấy trong giỏ ra một cái
gối chữ U, chụp cái gối lên cổ nàng trước rồi mới nói: "Chuẩn bị ngủ đi, đừng nhìn lung tung nữa."
Nàng biết không ít người trong đoàn
muốn Kyoko và nàng thành đôi, nàng nghe và nàng hiểu hết mọi thứ, nhưng
mà nàng và Kyoko vốn là không thể nào... Từ trước khi Quỳnh quay trở lại thì đã là như thế...
Nàng cũng không muốn để Kyoko lảng vảng
bên nàng mãi, nàng đã không cho em ấy sang nấu cơm từ lâu, nhưng em ấy
vẫn lén lút đến, vẫn dùng mọi cách để có được chìa khóa nhà nàng. Nàng
từ chối thẳng thừng thì Kyoko mới nói rằng muốn mượn bếp nhà nàng nấu
cơm mà thôi, muốn mượn người ăn cơm cùng mà thôi, Kha đuổi mãi, đuổi mãi cũng không khiến em ấy dứt khỏi nàng được.
Đoạn tình cảm em ấy
dành cho nàng, nàng đã cố gắng rạch ròi, nhưng Kyoko càng lúc càng muốn
dùng chân xóa đi đoạn phân cách giữa hai người.
Nàng đã nói cho
em ấy biết rằng nàng và em ấy nhất định không thể nào, em ấy vẫn cười hì hì và bảo mặc chị, chị yêu ai là chuyện của chị...
Nàng không
ngốc để không nhận ra tình cảm của Kyoko dành cho mình, nhưng nàng cũng
không cách nào đuổi được Kyoko đi, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan
này, nàng sợ nếu em ấy cứ mãi đứng đằng sau nàng, sớm muộn gì cũng sẽ
chịu tổn thương.
Nàng biết Kyoko hiểu ánh mắt áy náy của nàng lúc này, em ấy chỉ cười rồi đeo đồ bịt mắt, ngủ một giấc.
Xe chạy tới tận mặt trời lên mới tới nơi, lúc Kha xuống xe đã bị không khí lạnh của nơi này làm cho lạnh toát, còn chưa kịp định thần đã được một
chiếc áo khoác trùm lên người, ngẩng đầu lên thì thấy là Quỳnh, thấy
nàng nhìn, em ấy chỉ cười hiền nói: "Lạnh lắm, áo này là áo chị đó."
Đúng thật áo này là áo của Kha, sau lưng còn in chữ Kha to tổ bố.
Kha đưa mắt nhìn lên xe thì thấy lúc này Kyoko vẫn đang cùng mọi người nhặt nhạnh để tìm đâu là áo khoác của nàng, nàng mới vẫy tay gọi Kyoko, nói
rằng nàng tìm thấy áo từ nãy rồi.
Mà cái áo này Quỳnh làm sao tìm nhanh được như vậy Kha cũng không biết, nhanh đến độ đuổi kịp cả người
xuống xe quên áo đoàn như nàng.
Ánh mặt trời trên cao chỉ sáng tỏ mờ mờ, nàng đưa mắt nhìn Quỳnh, khóe môi hơi kéo một nụ cười khe khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT