Chuyến bay từ Việt Nam sang Nhật là chuyến bay cũng tương đối dài, vốn chị chỉ quen bay nội địa, đôi khi chị cũng đi châu Âu nhưng đó là đôi khi, vậy nên cả chuyến bay chị cảm thấy rất mệt. Chị dựa đầu vào ghế ngủ li bì, đã có tai nghe làm chị đỡ ồn cho nên cô cũng đỡ lo hơn.

Hai người đến nhà Kyoko cũng là khi tối muộn, nhà của Kyoko là một căn nhà ở ngoại ô, tuy không mới nhưng rất rộng rãi thoải mái. Kyoko quen thuộc mở cổng dẫn Kha vào, còn không quên giới thiệu: "Hồi con bé em sống với bà nội, cho nên nhà này bà nội để lại cho em. Nhà có cũ chị cũng đừng chê nha."

"Không đâu, chị toàn đi khách sạn, hiếm khi mới được ở nhà như vậy."

Đương nhiên cô biết là do tính chị tốt bụng không muốn làm cô ngại, cô có cảm giác chị quen với cảm giác suиɠ sướиɠ rồi, chị chỉ nên được bọc bởi nhung lụa, bọc vải thô quanh người chị cô có cảm giác như mình đang xúc phạm chị vậy. Rõ ràng chị cũng là một người bình thường, nhưng cô lại cảm thấy chị đích thị là một công chúa, chí ít là công chúa của riêng cô.

Vì là mùa đông cho nên Kyoko bật máy sưởi trong phòng cho chị trước, giúp chị chuẩn bị chăn mền rồi mới đi chuẩn bị nước tắm cho chị. Sau khi chuẩn bị nước xong cô vào gọi chị ra đi tắm, chị nhăn hết cả mặt mày lại, mè nheo bảo rằng: "Chị không muốn tắm."

"Vậy sáng mai tắm cũng được, không sao."

Nhưng cô biết tính chị, chị chỉ mè nheo vậy thôi nhưng vẫn đứng lên đi tắm, nhưng chị tắm rất nhanh, lúc cô đang xếp đồ cho vào tủ cho gọn thì chị nhảy từ trong nhà tắm ra chui vào trong chăn, rên hừ hừ bảo rằng: "Đứa nào rủ chị đi Nhật mùa này, lạnh quá!!!"

"Haha, chị đắp chăn một chút là đỡ lạnh ngay."

Chị lèm bèm trả lời lại: "Nói dối."

Đúng là đối với cô đắp chăn một chút sẽ đỡ lạnh nhưng đối với chị thì không, vậy nên cô chuẩn bị thêm cho chị một cái chăn dày khác, đắp vào cho chị đỡ lạnh. Xếp đồ xong đến lượt cô đi tắm rồi về phòng xếp đồ cho mình, mỗi người ngủ một giấc cho đến trưa hôm sau.

Buổi trưa tỉnh dậy cô nấu một chút thức ăn nóng cho người bị cơn lạnh làm phiền kia, lúc cô mang vào bên trong phòng, người kia hí mắt ra nhìn cô, xác định thứ cô mang vào bốc nghi ngút khói liền tỉnh dậy. Chị ấy đánh răng rửa mặt xong lại than lạnh thêm một lần nữa, Kyoko múc cho chị ấy một bát, chị ấy ăn xì xụp trong suиɠ sướиɠ, ăn xong lại chui vào chăn như một con sâu lười.

Chị ấy bảo: "Chị cần phục hồi sức khỏe!"

Cô cười: "Vậy chị ngủ thêm đi."



Ấy vậy mà chị ấy ngủ một giấc tới sáng thật, một ngày trôi qua chị ấy chỉ ngủ rồi ăn một chút rồi lại ngủ, cô cũng không nỡ gọi chị ấy dậy đi chơi, cô biết quãng thời gian vừa qua chị đã mệt lắm rồi.

Buổi sáng, khi ánh sáng ngày mới đã chiếu một vài sợi mỏng manh vào phòng, Kyoko tỉnh lại đi rửa mặt đánh răng xong tìm sang phòng chị rủ chị đi ăn, lúc mở cửa phòng ra đã thấy chị ngồi co ro bên hiên, nghe tiếng cô bước vào, chị vội vã đưa tay lên má rồi cầm ly nước trên tay lên nhấp một ngụm.

Cô biết chị lại vừa rơi nước mắt, nhưng cô lại không biết vì lý do gì chị khóc.

"Buổi sáng ở đây đẹp quá em nhỉ?"

Chị nói, nhưng trong câu lại chẳng nghe bất kì niềm vui nào.

Cô cười buồn bảo rằng: "Ừm, nhưng hơi buồn."

Lúc cô về phòng, dùng điện thoại vào facebook mới thấy được tin Quỳnh sắp đính hôn với một vị đại gia nào đó, lúc này cô mới biết vì sao chị lại khóc. Rõ ràng là đã chia tay rồi, đã giận, đã hận và đã chọn tha thứ, vậy mà chị không thể không rơi nước mắt vì người kia.

Có lẽ năm năm mười năm nữa cô cũng không thể nào sánh bằng Quỳnh, cô không thể, nếu cô có thể có chị ở bên chắc hẳn cô cũng chỉ trói buộc được thân xác của chị, như Trường đã làm trước đây. Chẳng hiểu sao trời lại nhưng hốc mắt cô nóng hổi, cô lau vội nước mắt trên má mình, đau, nỗi đau này có ít hơn nỗi đau mà chị đang phải chịu đựng hay không?

Buổi tối, chị vui vẻ đề nghị hai người nên đến một quán ăn nổi tiếng nơi này để ăn, còn bảo chị xem review rồi, rất ngon. Hai người gọi một bàn thức ăn, còn gọi thêm rượu để uống kèm, khi chị đã thấm say rồi chị mới nhướng mày hỏi cô: "Em đã từng yêu chưa?"

Cô ngẩn người trước câu hỏi của chị, rồi lại cười tự giễu mà trả lời rằng: "Có, em từng yêu rồi."

Cô đã từng yêu và đang yêu một người không nên yêu, nhưng cô vẫn cố chấp để ở bên người ấy, chẳng khác gì bản thân đang ôm một con nhím đầy gai nhọn rồi cầu mong rằng sẽ không bị tổn thương. Cô yêu chị, từ ngày biết mình yêu chị chưa có một ngày nào cô sống trong vui vẻ cả, chỉ có những khoảnh khắc chị vui, cô cũng vui lây, còn lại khi cô không gặp chị, màn đêm vây quanh cô như một người bạn tốt, cố gắng nhấn chìm cô bằng suy nghĩ cô không bao giờ có được người phụ nữ này.

"Rồi tình yêu có làm em tổn thương không?"

Như chị?

Kyoko nghe trong lòng mình chua chát.



"Người em yêu tổn thương, em cũng tổn thương."

Chị rót thêm một ly rượu rồi uống cạn, hơi nóng từ rượu làm gò má chị đỏ lựng như quả đào, nhưng cô mong thứ duy nhất đỏ là đôi má chị chứ không mong đôi mắt chị cũng đỏ hồng. Nhưng chúng lại đỏ lên, ầng ậng nước mắt, rồi lại tuôn trào ra như không thể nào kiềm chế được.

Chị mở trong túi ra lấy một tờ khăn giấy, nhưng càng kiếm càng không thấy, có lẽ như nước mắt đã che mờ đôi mắt chị rồi. Khi cô đưa cho chị một miếng khăn giấy, cô thấy chị bật khóc như một đứa trẻ, chị cố lau đi nước mắt trên mặt mình nhưng càng lau chúng càng xuất hiện, lem luốc cả gương mặt vốn dĩ yêu kiều của chị.

"Chị xin lỗi... nhưng chị không nhịn được, em gọi tính tiền được không?"

Có lẽ vì tất cả khách hàng trong quán đang nhìn lại bàn hai người bằng đôi mắt khó hiểu, vậy nên chị mới kêu cô thanh toán để đi về. Tính tiền xong, hai người vừa ra khỏi quán chị đã ngồi sụp xuống đường, cô thấy chị gục ngã rồi, không đứng dậy nổi rồi.

"Quỳnh có đáng không?"

Cố gắng dặn bản thân mình không được khóc theo chị, cô run rẩy hỏi một câu. Rốt cuộc rằng Quỳnh có đáng để chị như thế không? Rốt cuộc hai người vì sao lại sâu nặng đến vậy, để đến bây giờ một người bỏ đi một người chới với với vết thương không bao giờ lành.

"Chị không biết... có thể em thấy em ấy tồi tệ, nhưng với chị, Quỳnh vẫn là Quỳnh mà chị yêu ngày trước thôi..."

Chị cố lau nước mắt trên má mình, cố gắng nở một nụ cười gian dối rằng chị đã ổn rồi. Cô biết chị không ổn tí nào, chị đang buồn đến mức có thể thu mình suốt mấy tháng trời tự gặm nhắm vết thương của mình, tự ủi an bản thân mình. Cô không an ủi chị được, cô biết nỗi đau này chị chỉ có thể tự vượt qua một mình.

Dưới ánh đèn của biển hiệu quán ăn, chị u buồn hít một hơi thật sâu để không khí lạnh tràn vào trong phổi mình, làm dịu cảm giác đau đớn tận sâu trong tâm khảm.

Chị đem nỗi đau đó truyền sang cho cô.

Nói rằng.

"Chị vẫn còn yêu, đó là điều đáng hận nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play