Có thể nói từ sau ngày say rượu đến cùng cực Kha đã vực dậy tinh thần,
nàng không cho mình có thời gian rảnh nữa, nàng loay hoay giữa việc
quảng cáo và đóng phim, diễn kịch, thời gian rảnh còn nhận dạy chung với thầy Hoàng. Những ngày như thế lại trôi qua rất nhanh, nhưng bạn nàng
và Quỳnh không còn bên cạnh nàng nữa là một cảm giác không thể nào lấp
đầy một sớm một chiều, nàng tập làm quen dần với chúng, để bản thân
không phải rơi vào tuyệt vọng nữa.
Thời gian gần đây chẳng hiểu
vì lý do gì mà Kyoko xuất hiện trong cuộc sống của nàng rất nhiều, khi
thì chụp hình quảng cáo, khi thì đi cùng đạo diễn vì quen với đạo diễn,
bằng cách nào đó Kyoko đang cố thâm nhập vào cuộc sống của nàng. Nàng tự lập một rào chắn cho bản thân, vậy mà em ấy vẫn cố chấp dấn thân vào
lớp hàng rào đầy gai nhọn đó, nói với nàng rằng: "Em kết bạn với chị
được không?"
Nàng quá sợ hãi chuyện rơi vào tình yêu một lần nữa, hoặc là có thêm một người bạn, vậy nên nàng tránh Kyoko đến mức em ấy
không thể kiếm được nàng ngoại trừ lý do công việc. Nàng thì đề phòng
còn Kyoko thì kiên nhẫn, nàng lùi một bước em ấy tiến một bước, chỉ để
đứng trước mặt nàng mà nói: "Em muốn làm bạn với chị."
Nàng không cho em ấy cơ hội bước vào cuộc sống của nàng nữa, nàng quá mệt với việc phải mở lòng rồi lại mất đi những thứ thân quý, nàng không muốn mất đi
bất kì một người bạn nào nữa. Cho đến một ngày nàng bệnh, nhân viên của
nàng đến thăm rồi lại về, bé An con nàng đến định chăm bệnh nhưng nàng
đuổi về, bảo rằng ngày mai còn đi học, ngay cả anh chị em cũng không ai
được quyền chăm nàng, ai nàng cũng đuổi về để nàng một mình lủi thủi
trong phòng bệnh.
Lúc nàng tỉnh dậy vào buổi trưa, đang định bước xuống giường rót nước thì có một người vội vàng chạy đi rót cho nàng,
nhanh nhẩu mang một ly nước đến bên giường, dịu dàng nói: "Nước nè, chị
đừng la em, coi em như hộ lý cũng được..."
"Sao phải mất công vậy hả em? Chẳng lẽ em thiếu bạn đến mức này?"
Kha nhìn sâu vào đôi mắt của Kyoko, nàng biết một trăm phần trăm em ấy
không cần một người bạn, nàng biết rõ lý do của em ấy, tại vì sao em ấy
phải lẽo đẽo theo nàng. Nhưng biết thì biết, em ấy không chịu thừa nhận
thì cũng coi bằng thừa.
"Chị không chơi với em cũng được, chị hết bệnh em sẽ biến mất khỏi mắt chị!"
Giọng nói cương quyết, thái độ thành khẩn, Kha cũng mệt mỏi với trường hợp này vì nàng không biết phải giải quyết như thế nào.
"Em có chắc mình không chơi với lửa không?"
"Em muốn kết bạn với chị, nếu chị là lửa, em sẽ chơi với lửa."
Nụ cười trên môi của Kyoko rạng ngời, chúng làm cho nàng nhớ đến Quỳnh,
trong phút chốc trái tim lại run lên vì đau đớn. Nàng quay người đi, cất ly nước lên đầu giường rồi xoay mặt vào tường mà ngủ. Kyoko ngồi bệnh
cạnh giường đợi nàng ngủ say rồi mới len lén ra khỏi phòng, khi tối nàng tỉnh dậy đã thấy em ấy chuẩn bị một tô cháo nóng hổi.
"Chị ăn cháo nhé? Em không biết khẩu vị của chị nên chị cứ ăn thử đi, chị thấy dư gia vị gì thì sau này em điều chỉnh lại."
Kha không nói gì, nhưng cháo thì nàng vẫn ăn.
Kể từ hôm đó ở giữa hai người nảy sinh một thứ tình bạn lạ lẫm, Kha biết
là Kyoko có ý với mình nhưng nàng không đáp lại, mà Kyoko cũng không hề
tỏ tình, khiến nàng trong giây phút nào đó đã thật sự nghĩ rằng em ấy
chỉ muốn làm bạn với nàng, như San trước đây.
Mỗi buổi chiều sau
khi tan làm Kyoko sẽ đến nhà Kha, nấu một bữa cơm hoàn chỉnh đợi Kha về
ăn, có hôm Kyoko không đến được sẽ nhắn sớm cho Kha tự kiếm đường mà ăn. Nàng đương nhiên không muốn nhận phần tình cảm này của Kyoko, nhưng mà
em ấy bảo rằng nếu chị không cho em ấy đến, em ấy sẽ buồn đến chết. Đúng thật là có một dạo vì Kha không quen với sự có mặt của Kyoko, nàng
không cho em ấy đến nhà mình thường xuyên nữa, chẳng biết vì sao Kyoko
lại đổ bệnh, còn bệnh cả tháng trời, mặc cho Kha không biết em ấy bệnh
thật hay bệnh giả vờ nhưng nàng giương cờ trắng đầu hàng, nàng không đấu lại với người có thể ở bệnh viện cả tháng trời như Kyoko.
Vậy
nên cứ như vậy em ấy có mặt ở nhà nàng nấu cơm, khi là món Nhật khi là
món Việt, bàn ăn lúc nào cũng tươm tất. Có khi An còn đến ăn ké, thấy
hôm nào chỉ có mẹ ở nhà thì không đến, có chị Kyoko đến thì đến, còn bảo gì mà chị Kyoko nấu ngon hơn mẹ nhiều.
Chẳng hiểu vì sao mỗi khi An đến, Kyoko rất vui. Nàng thấy niềm vui ánh lên đôi mắt nhỏ của em
ấy, đôi mắt sáng ngời không lay nhiễm bụi trần.
Giống như bọn họ ba người là một gia đình nhỏ...
Những suy nghĩ này bị Kha loại bỏ khỏi đầu ngay lập tức, nàng tự đưa tay
xuống chân ngắt bản thân mình một cái để không bị vọng tưởng bởi những
thứ viễn vông như thế này nữa. Nàng đã quyết sống một cuộc đời cô độc,
và trên ai hết, nàng biết bản thân nàng chưa bao giờ thôi yêu Quỳnh, mặc cho trái tim này bị Quỳnh giày xéo đến đáng thương.
Kyoko đến
như một ngọn gió mát lành, nhưng nàng yêu ngọn lửa nóng bỏng là Quỳnh.
Cảm giác bình yên mà Kyoko mang lại cũng không thể nào sánh lại cảm giác yêu đương nồng nhiệt ngày ấy, Kha biết nàng nếu đồng ý với Kyoko, cuộc
sống nàng sẽ êm đềm như một dòng suối nhỏ. Nhưng nàng không yêu Kyoko,
bao nhiêu lần ám chỉ với em ấy, em ấy chỉ bật cười rồi nói bạn bè đừng
nói đến chuyện tình yêu.
Đến mức nàng cũng tin rằng Kyoko chỉ muốn làm bạn với nàng.
Em ấy từng chút muốn bước vào cuộc sống của nàng, đến nỗi thời gian một
mình đi ăn bún bò của nàng cũng bị em ấy chiếm mất, đang ngồi ăn cũng
thấy em ấy chạy hồng hộc tới. Tự gọi cho mình một tô rồi ngồi ăn với
nàng, chẳng biết em ấy làm vậy được ích gì, nàng cũng không hỏi.
Em ấy xuất hiện bên cạnh Lan, thân thiết còn hơn Quỳnh ngày xưa. Lan lúc
nào cũng khuyên nàng đề phòng Quỳnh, đừng tiêu tiền vì Quỳnh quá nhiều,
đừng yêu Quỳnh quá nhiều. Nhưng đối với Kyoko, Lan đã từng nói với nàng
rằng: "Em ước gì chị yêu Kyoko, có lẽ chị sẽ đỡ khổ hơn bây giờ."
Nàng cười buồn: "Nhưng tình yêu ai mà quản được, nếu chị có thể chọn yêu ai
để không khổ, chị đã chọn người chung thủy nhất trái đất này."
Kyoko rất tốt, nhưng em ấy mãi mãi không có được thứ tình yêu trong lành mà
nàng đã dành cho Quỳnh. Thứ tình cảm vừa thiêng liêng vừa đáng nguyền
rủa ấy nằm sâu thẳm trong lòng nàng, đợi một giây phút nào đó để sục
sôi, để tràn đầy lửa giận. Người ta nói tình yêu khi hóa thành hư không, con người sẽ không mấy tức giận về những chuyện đã cũ. Kha nghĩ bản
thân mình chưa từng hết yêu Quỳnh, vậy nên nàng hận, nỗi hận dày vò
nàng, khiến nàng biết được rằng cả đời này nàng cũng không quên được
người con gái ấy.
Giá mà nàng có thể chọn được người để yêu, có lẽ bây giờ đây nàng đang rất hạnh phúc.
Nhưng giá mà cũng chỉ là giá mà, chúng chẳng bao giờ xảy ra ở hiện thực. Vì
vậy nên nàng chỉ có thể ôm đắng cay một mình, những tình cảm không thể
nào xóa nhòa trong quá khứ có thể đến và hành hạ nàng bất kì lúc nào
nàng rảnh rỗi. Nàng không xua đuổi thứ cảm xúc ấy, nàng xem chúng như là một người bạn cũ, giữ chúng mãi trong lòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT