Những ngày Kha thất tình luôn có San ở bên cạnh ủi an chăm sóc, nàng vô
tư khóc bên cạnh San, để cho cậu ấy chăm sóc cho cảm xúc của mình mà
không quan tâm đến cảm xúc cậu ấy, cho đến khi có người gọi báo cho nàng rằng bạn của nàng đã mất, nàng mới ngỡ ngàng.
Mọi ngày San sẽ
đến nhà nàng một lần để xem nàng thế nào, có khi sẽ mua đồ ăn, có khi sẽ mua bia cả hai cùng uống. Nhưng đồng hồ điểm đến mười một giờ sáng cũng không thấy San đâu, Kha loay hoay gọi mãi nhưng không nghe trả lời, mãi đến khi có người bắt máy và báo chủ nhân của điện thoại có chuyện không may rồi.
Lúc nàng đến, mọi người rất đông đúc.
Bên dưới
lòng đường loang lổ vết máu, người đi đường hảo tâm còn đắp lại cho bạn
cô một tấm chiếu, xung quanh, người dân ai có tiền lẻ đều lấy ra, rải
trên đường một cách tùy tiện. Có người có lòng bảo với nàng rằng bạn của nàng vừa mới mất, không phải tai nạn.
Lúc này trời đất như rung
chuyển, Kha không đứng nổi nữa mà té ngã dưới lòng đường, nàng không tin được rằng bạn mình vừa mới gọi điện bảo rằng chiều đi coi phim, bây giờ đã không còn nữa.
Nơi nàng ngã vào, tiền lẻ của người dân như
từng cây đinh đâm thẳng vào da thịt. Nàng còn không biết mình khóc thì
nước mắt đã rơi đầy mặt, ướt đẫm cả gương mặt thẫn thờ của nàng.
"San..."
Nàng gọi, nhưng không còn tiếng "ơi" thân thương của San nữa rồi.
Người nhà của San cũng đến rất nhanh, chẳng mấy chốc mà cả Kha, cả San cũng về đến nhà tang lễ.
Nàng ngồi ngơ ngẩn nhìn mọi người đang bận rộn chuẩn bị lễ tang cho San,
nghe từng tiếng khóc như thét lên đầy đau đớn, mỗi lần như thế trái tim
nàng như bị ai đâm vào, đau đến không thể tả nỗi.
Điện thoại của
San nằm trong tay nàng, im lìm như một xác chết, nàng run rẩy đưa tay
lau đi nước mắt trên má mình, rồi lau tay ẩm ướt vào áo, cố gắng nhập
pass để xem được nội dung bên trong. Vì cậu ấy chẳng giấu gì nàng nên
chỉ cần bấm đúng mật mã như trước đây là có thể vào, Kha chọn vào xem
tin nhắn facebook, người dùng tên Nguyễn Trọng là người trò chuyện gần
nhất của San, Kha nhấn vào coi, trái tim nàng như thắt lại.
"Quay về đi, đừng học theo con Kha mà đòi li dị."
"Giờ cô có về nhà không?"
Bên phía San trả lời lại một cách đầy tuyệt vọng: "Buông tha cho tôi được không?"
Trọng gửi một loạt tin nhắn video, những thứ mà Kha chẳng bao giờ nghĩ một
người chồng có thể làm với vợ mình. Nàng vội vàng lướt qua, lướt thật
nhanh để bạn mình không phải tổn thương một lần nữa, như thể nếu nàng
nhanh một chút thì bạn nàng sẽ không thấy những thứ này.
"Tối nay quay về ngay, bằng không ngày mai xác định lên báo đi."
Và Kha cũng biết, tối nay bạn nàng sẽ không quay về nơi khốn kiếp ấy nữa.
Chấm dứt chuỗi ngày dày vò của hai người, cũng chấm dứt luôn một sinh
mạng vốn luôn tràn đầy nhựa sống.
Ngày thứ hai tổ chức tang lễ, nàng thấy Trọng đến.
Lúc đó chẳng hiểu sức mạnh nào trong nàng khiến nàng vùng dậy, đứng thẳng
trước mặt hắn mà tát một cái, những con người tồi tệ này làm sao lại
xuất hiện trong cuộc sống của nàng và San, làm khổ các nàng. Hắn dằn tay nàng lại, nhưng rất nhanh có một người con gái khác ngăn hắn làm đau
nàng, mắng: "Mày buông Kha ra."
"Đừng có làm như mày vô tội, không phải mày xúi nó li dị hả? Nếu nó không li dị thì tao mắc gì phải hù nó?"
Chưa bao giờ Kha chết trân vì một lời nói như thế, đây cũng là lần đầu tiên. Người trơ trẽn như vậy nàng gặp không nhiều.
Tiếng chát vang lên chát chúa, Kha hoàn hồn lại đã thấy Quỳnh hạ tay xuống,
bàn tay nhỏ nhắn kia ắt hẳn đã đỏ lên. Nàng còn nghe tiếng quát của An,
thấy con bé như một con sóc nhỏ lao vào Trọng, vừa xô hắn ra khỏi nhà
tang lễ vừa khóc: "Ông cút đi! Ông hại dì San vậy chưa đủ à?"
"Hôm nay tao sống chết với mày!"
Ba San cũng lao ra từ chiếc ghế bố mới trải ban sáng vì ông quá mệt mỏi,
ông mặc cho bản thân còn chút hơi tàn cũng lao vào hắn, trả thù cho
người con gái bé bỏng của ông.
Trên di ảnh, hình San cười tươi như hoa.
Lúc này Kha mới biết thật ra tâm lý của San không hề ổn, cậu ấy đi bác sĩ tâm lý cũng đã hơn năm năm.
Thì ra cậu ấy luôn luôn cười với nàng, luôn luôn cho nàng biết thế giới này vẫn còn đáng sống. Đáng lẽ khi cậu ấy nắm tay nàng, nàng phải biết rằng cậu ấy đã quá mệt rồi.
Bé An nhào vào lòng nàng mà khóc lên,
nàng chỉ còn biết cách mạnh mẽ ôm con gái mình vào lòng, vuốt ve lưng để con bé không khóc nữa. Nước mắt An thấm ướt áo nàng, khiến nàng như
quay lại năm đó, cái năm mà nàng ở trong bệnh viện, bên cạnh là An còn
đỏ hỏn.
San cười bảo: "Nhìn giống mình hơn đó."
"Ừm, gọi là An nhé? Con gái cô San luôn đó."
"Cũng được."
San bật cười, nụ cười thanh hơn cả tiếng chuông gió.
Ngày đầu tiên An đi học cũng là San dắt đi, San bảo là San học giỏi hơn
nàng, nàng học hành không giỏi nên mới phải đi làm diễn viên, đương
nhiên San không muốn An cũng đi làm diễn viên giống nàng. Còn nhớ hôm
đó, một ngày tháng chín đẹp đẽ, San nắm tay bé An đến trường, bàn tay
lớn nắm lấy bàn tay bé, ấy vậy mà đã trải qua mười mấy năm.
Nay Kha ôm bé An trong lòng, trong ngày đám tang của San, trong lòng hệt như đang ăn một ngàn quả đắng.
Nàng và An vẫn còn đây, vậy mà San đã bỏ hai người đi mất, thậm chí còn không để lại một chút dấu tích.
"Mẹ ơi... con nhớ dì San quá... Nhớ mấy hôm trước dì San rủ con đi ăn lẩu,
con còn bảo con bận ôn thi rồi... Mẹ... Con hối hận quá..."
Nghe
đến đây Kha cũng không nhịn nổi nước mắt nữa, nàng ôm siết chặt con gái
vào vòng tay mình, ước gì nàng cũng có thể ôm San như thế này mấy hôm
trước, có lẽ nếu nàng ôm, San sẽ chầm chậm bước đi chứ không vội vã như
vậy...
Ngày đưa San về với đất mẹ là một ngày nắng nóng, mọi
người ngoại trừ người nhà ra ai cũng mệt mỏi vì đưa tang vào ngày nóng
như thế này. Chú gà mở cửa mả đi vòng quanh khu đất, Kha và An đứng lặng người nhìn người bên trại hòm đang hạ quan tài xuống đất. Chiếc quan
tài hạ xuống từ từ, từng chút một rồi nằm gọn ở một ô đất.
Kha
cởi đi sợi dây chuyền bạc trên cổ mình, đây là thứ mà nàng mua từ rất
nhỏ, khi hai người còn là học sinh, lúc đó nàng thiếu mấy ngàn nữa mới
đủ San đã dốc hết túi tiền để đưa cho nàng mua. Còn bảo là: "Đeo vào cho may mắn nhé?"
Ngày hôm sau cũng là ngày Kha đi chụp hình quảng
cáo lần đầu tiên, đó là bước ngoặt để Kha trở thành một diễn viên như
hiện tại. Chiếc dây chuyền bạc rẻ tiền này đã đeo trên người nàng mười
mấy năm.
Nàng đi lại gần quan tài, trong lúc mọi người ném đất
xuống, nàng đã ném sợi dây chuyền bạc xuống. Nhìn đất ngày một lấp đi
sợi dây chuyền, rồi lấp đi chiếc quan tài đơn độc của San, đất càng lúc
càng cao, cao thành một cái ụ nhỏ. Kha nghe tiếng khóc của ba mẹ San mà
nghẹn ngào, ông bà thậm chí là đứng không nổi nữa rồi.
Kha ngước mặt nhìn lên trời cười, khẽ thì thầm một câu mà chỉ nàng và San mới nghe được.
"Kiếp sau cầm dây chuyền đến tìm mình... Mình sẽ bảo vệ cậu..."
Kiếp này cậu đã bảo vệ mình đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT