Ngày hai bên cùng đi làm thủ tục ly hôn, bên nhà Trường có cha mẹ Trường và bé An, cha mẹ Trường năn nỉ nàng hết lời nhưng nàng chỉ bảo duyên hai người tới đây thôi. Bên gia đình Kha thì có anh tư, anh hai, và ba nàng, nàng có bảo không cần nhưng họ nhất định phải đi, còn bảo rằng nếu không làm thủ tục thành công sẽ không được về nhà.

Bé An dắt nàng ra một góc vắng, con bé cầm lấy tay nàng, rơi nước mắt nói: "Mẹ ơi... mẹ suy nghĩ lại được không?"

Trong lòng nàng cảm thấy chua xót không thôi, nàng vươn tay lau đi nước mắt trên mắt An, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: "Con biết ba mẹ sớm muộn cũng sẽ ly hôn mà, đúng không?"

"Nhưng mà ba mẹ vì con được mười mấy năm... tại sao không thể vì con thêm một chút nữa..."

"Vì mẹ không chịu nổi nữa rồi, con đủ lớn để biết ba con đã làm gì với mẹ, đúng không?"

"Đó giờ ba vẫn vậy mà? Mẹ nói như thể mẹ không biết ba ra sao vậy! Mẹ biết ba mười mấy năm rồi, ba lúc nào chả vậy. Mẹ thì chỉ nghĩ cho bản thân mẹ thôi chứ chẳng nghĩ cho ai hết!"

An quát lớn, lớn đến độ Kha cũng giật mình.

"Mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con, con có thể chọn sống chung với mẹ hoặc với ba. Ba và mẹ vẫn là ba và mẹ của con, con không mất ai trong hai người hết, chỉ là ba mẹ không sống cùng với nhau nữa."

An hất tay nàng ra khỏi mình con bé, đôi mắt ánh lên sự giận dữ, lúc này đây nàng thấy chúng giống hệt đôi mắt chồng mình, chẳng sai đi một chút.

"Con sống với ba! Nếu mẹ đã quyết như vậy rồi thì từ nay về sau đừng kiếm con nữa. Coi như mẹ mất đứa con này đi."

An còn chưa nói dứt lời đã bị ăn một cái bạt tay từ ông ngoại, con bé ngạc nhiên đến độ nước mắt rơi mà còn không hay, ông bà nội thấy vậy bèn chạy lại chỗ An, xem xem trên mặt con bé thế nào rồi chửi ba nàng một trận. Mà anh tư, anh hai cũng chẳng vừa gì, hai bên chửi qua chửi lại um sùm cả một góc.



Kha không còn sức để cản họ lại nữa, nàng cũng chẳng muốn cản.

Nàng nhìn con gái mình, con gái nàng trừng mắt với nàng, ôm má rồi chạy đi về phía ba mình.

Hôm đó rốt cuộc cũng làm giấy tờ xong, nhưng Kha cũng không ngủ ngon giấc được, nhớ đến lời đoạn tuyệt của con mình mà lòng dạ như dao cắt. Nàng nhắn tin bảo Quỳnh rằng đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy gặp lại nhau, vậy nên hai người ở cùng một thành phố vậy mà lại giống như yêu xa, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Về phía Quỳnh, hai người yêu xa cũng không thành vấn đề với cô, có điều cô nhân lúc chị Kha không chú ý mà kiếm người chơi cho Trường một vố thật lớn, chỉ trong vòng một năm mà Trường bán nhà bán xe, ngay cả căn nhà ngày xưa hắn thường ở cũng bị bán đổi thành một căn chung cư nhỏ. Để có thể ép Trường đến mức này, Quỳnh phải vận dụng hết những quan hệ của mình, móc nối để mà đẩy công ty của Trường rơi vào hiểm cảnh.

Nói ra thì dễ nhưng Quỳnh vừa phải đi học diễn xuất vừa phải dùng não để đối phó Trường, quãng thời gian gần đây cô và chị Kha không gặp nhau nhiều cho nên cô dùng tất cả thời gian rảnh để chơi với Trường, trong khó khăn cũng có sự vui sướng khi ép kẻ thù của mình rớt đài.

Hôm nay chị Kha nhắn cho cô, hỏi rằng cô có muốn đi ăn tiệc sinh nhật của ba chị không, cô không chần chừ mà nhắn trả lời là có, cô đương nhiên muốn đi, đã lâu rồi cô không được gặp chị. Nói là xa nhau một năm nhưng đôi khi chị sẽ lén lút đến chỗ cô, hoặc cô lén lút đến chỗ chị, nhưng cùng lắm mỗi tháng một hai lần, so với kẻ chết dần chết mòn trong tình yêu, một hai lần chẳng thấm tháp bõ bèn.

Chị nói như thế tức là cô và chị sắp được công khai rồi, trong lòng Quỳnh vui không sao tả xiết.

Cô lựa trong tủ một chiếc váy trông thanh thuần đoan trang, nhờ nhân viên make up cho mình nhẹ nhàng hết sức có thể, đeo một đôi bông tai nhỏ, tất cả mọi thứ từ cô hôm nay đều rất khiêm nhường. Lúc xong xuôi rồi, đi ra gần tới cổng Quỳnh mới nhớ mình chưa đeo nhẫn, cô chạy vào trong bàn trang điểm, mở hộp nhẫn chị Kha tặng cô hôm trước ra rồi lấy nhẫn đeo vào tay. Có lẽ đây là thứ xa xỉ nhất ngày hôm nay cô đeo trên người.

Khi cô ra khỏi nhà đã thấy xe của chị Kha đợi ở bên đường chờ đợi cô, đáng lẽ ra cô định tự bắt xe đến nhà chị, hoặc là nhờ nhân viên của mình chở đi, nhưng chị bảo cô rằng chị không muốn cô tự mình đến nhà chị. Cô nhớ chất giọng ấm áp của chị trong điện thoại nói rằng, "Em là người của chị, chị muốn dắt em về nhà chứ không muốn em tự đến."

Trong lòng không khỏi cảm động, Quỳnh đương nhiên là nghe chị Kha, cô nghe chị Kha cả cuộc đời còn được.

Cô mở cửa ra ngồi vào trong xe, khi cô an vị rồi mới thấy chị Kha nhìn mình từ nãy giờ, nụ cười trên môi nhàn nhạt làm cho hai đồng tiền bên má chị càng lúc càng sâu. Chị hơi giơ hai tay mình ra, cô biết ý nhào vào trong vòng tay chị, nhẹ nhàng hệt chú chim non đang ấp ủ trong vòng tay của mẹ mình.

"Hôm nay em xinh lắm."



Cô cười khúc khích không trả lời lại, hai người cứ ôm mãi ôm mãi không muốn buông, đến khi tới rồi mới miễn cưỡng buông ra để xuống xe. Nhà của Kha không tổ chức tiệc sinh nhật linh đình như nhà Quỳnh, vậy nên khi vào bên trong nhà, Quỳnh có hơi ngạc nhiên.

Chị đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, hai người cùng nhau đi vào bên trong để chào hỏi người lớn trong nhà. Ông Khang là người phát hiện ra hai người đầu tiên, ánh mắt thâm sâu của ông âm thầm đánh giá Quỳnh, xem thử con bé này có đáng tin hay không.

"Đây là ba chị, mẹ chị, đây là anh hai, anh ba, anh tư"

Quỳnh lễ phép chào từng người một, mẹ Kha thấy vậy nên mới đon đả mời, "Đủ mặt rồi thì vào ăn cơm thôi các con."

Một bàn thức ăn đầy đủ với một cái bánh kem cỡ lớn ở trên bàn, lúc này mọi người quây quần nhau bên bàn ăn, cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật. Quỳnh thấy chị Kha rất vui khi đứng chung với cả gia đình mình, trước mặt cô chị ấy có thể là một chị Kha trầm tính, dịu dàng, trước mặt mọi người chị là chị Kha chuyên nghiệp, yêu nghề, nhưng khi đứng ở nơi này chị ấy lại là một bé Kha được chiều chuộng thương yêu hết mực.

Rất khác biệt, nhưng lại có thể thấy rằng chị ấy vì yêu cô mà chiều chuộng cô rất nhiều.

Ba của chị Kha thổi nến, mọi người cười xòa rồi trêu ghẹo nhau vài câu, mang bánh đi cất để cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Từ không khí gia đình này cho Quỳnh thấy, chị Kha đích thực là út cưng trong gia đình, mặc dù anh em khắc khẩu nhưng nhìn thì cũng đủ thấy anh của chị Kha thương chị ấy đến mức nào.

Riêng chỉ việc hôm nay chị dắt về một người con gái mà gia đình không ai quá bất ngờ, Quỳnh cũng đủ thấy sự cưng chiều của gia đình này dành cho chị. Cô nghĩ nếu mà là nhà cô ắt hẳn là lớn chuyện rồi.

"Em ngồi bên đây với chị."

Chị Kha xí cho cô một ghế ngồi kế bên, chỗ của chị khá gần với chỗ ba chị, nhưng cô cũng không ngại, dù sao năm dài tháng rộng cô còn phải tiếp xúc với cha mẹ chị ấy rất nhiều.

Cô muốn xem gia đình này là gia đình của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play