Tống Thần Ngữ rúc vào trong ngực anh, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn định.
Cái ôm này... Đối với cô mà nói, càng ngày càng có cảm giác an toàn.
Quản lý cửa hàng hỏi: "Vậy, Dung tiên sinh, Dung thiếu phu nhân, chiếc váy cưới này..."
Tống Thần Ngữ bình tĩnh ngẩng đầu từ trong ngực Dung Diệc Sâm, đang muốn trả lời, đúng lúc có hai khách hàng từ ngoài cửa đi vào.
Là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi và một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, có chút giống nhau, vừa nhìn đã biết là một đôi cha con.
Cô gái này không ai khác, chính là chủ nhân chiếc váy cưới này, con gái của thị trưởng.
Người đàn ông trung niên là cha của cô ấy, cũng chính là thị trưởng An Thành.
Thị trưởng vừa bước vào, nhìn thấy Dung Diệc Sâm, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Dung tổng, không ngờ có thể gặp ngài ở đây."
Dung Diệc Sâm "Ừ" một tiếng, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Thị trưởng không để ý chút nào: "Mỗi lần mời Dung tổng ăn cơm, lần nào Dung tổng cũng từ chối. Lần này, con gái của tôi kết hôn, dù như thế nào Dung tổng cũng nên lộ mặt chút chứ?"
Nói xong, thị trưởng móc ra một tấm thiệp mời, đưa lên bằng hai tay, vô cùng khách khí.
Dung Diệc Sâm không phản ứng.
Cảnh tượng có chút xấu hổ.
Vào lúc này, giọng con gái thị trưởng đột nhiên vang lên: "Trời ạ, đây không phải váy cưới của tôi sao? Tại sao có thể tùy tiện đặt ở chỗ này, lại còn bị rách một mảnh?"
Quản lý cửa hàng sợ hãi trả lời: "Chuyện này..."
"Nói ra rất dài." Dung Diệc Sâm lên tiếng, "Tối hôm nay, thị trưởng có thể cùng lệnh thiên kim tới biệt thự Vọng Thu một chuyến."
Thị trưởng vừa nghe, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, được, Dung tổng, tuyệt đối không thành vấn đề!"
Có thể tới biệt thự Vọng Thu, chuyện này đối với ông ta mà nói chắc chắn là chuyện cầu còn không được. Phải biết rằng, biệt thự Vọng Thu, không phải người bình thường có thể tự ý ra vào.
"Cha! Áo cưới của con bị như vậy, cha không quan tâm sao?"
Dung Diệc Sâm liếc nhìn cô ta: "Buổi tối tới biệt thự Vọng Thu, chuyện về chiếc váy cưới, sẽ cho cô một câu trả lời."
Nói xong, anh ôm lấy Tống Thần Ngữ, trực tiếp đi ra ngoài, rời khỏi cửa hàng áo cưới.
Thị trưởng còn đang chìm đắm trong niềm vui có thể đi tới biệt thự Vọng Thu, liền nghe thấy con gái mình nói: "Cha, tại sao cha đối với cái tên Dung tổng đó cung kính như vậy?"
"Con biết cái gì?" Thị trưởng nói, "Dung Diệc Sâm chỉ cần giậm chân một cái, toàn bộ nền kinh tế An Thành sẽ phải chấn động ba lần."
"Không phải là có tiền sao? Con nghĩ, váy cưới của con biến thành bộ dạng này, khẳng định có liên quan đến anh ta!"
"Đừng nói lung tung, đến tối sẽ biết."
*
Tống Thần Ngữ đi ra khỏi cửa hàng, cắn môi dưới: "Dung Diệc Sâm, hình như tôi... Lại gây thêm phiền phức cho anh."
Ánh mắt của anh nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Không giận tôi rồi sao?"
"... Không dám giận anh."
Ở trung tâm thương mại Dung thị, lúc đó cô đang rất tức giận nên mới nói chuyện với anh như vậy.
"Có việc gì mà em không dám. Hô thẳng tên của tôi, chửi tôi, còn ném đồ vào người tôi..."
Anh càng nói, đầu Tống Thần Ngữ cúi xuống càng thấp.
Có vẻ như... Ở trước mặt anh, cô rất trắng trợn không kiêng nể gì.
Khi đi tới bên cạnh xe, tài xế mở cửa, Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng đẩy cô vào: "Em về nhà trước đi, ngoan ngoãn chờ tôi."