Đã gần đến cuối năm, tuy đây là lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp nhưng
Hướng Hiểu Nguyệt cũng không muốn làm cho bản thân mệt mỏi quá. Vì vậy,
trừ những hợp đồng sắp hoàn thành xong thì những thứ khác đều bị Hướng
Hiểu Nguyệt để sang một bên, dự định sẽ làm vào năm sau.
Đã bận
rộn làm việc hơn nửa năm nhưng ba cô bạn thân vẫn chưa ăn được một bữa
cơm đàng hoàng với nhau. Vì vậy trưa nay, Hướng Hiểu Nguyệt mời hai
người đi ăn ở một tiệm ăn cay vị Tứ Xuyên gần đó.
“Người ta nói
ăn chua là con trai, ăn cay là con gái. Đứa bé này của cậu chắc là con
gái rồi!” Sau khi Nhậm Hân Hân mang thai thì tự nhiên rất thích ăn cay,
Hướng Hiểu Nguyệt biết vậy nên trêu chọc.
“Chuyện này cũng chưa
chắc.” Trên mặt Nhậm Hân Hân đều là sự vui vẻ khi được làm mẹ, “Cho dù
là con trai hay con gái cũng là con của tớ!”
“Cậu nói sai rồi! Là của chúng ta!” Vu Đông gắp đồ ăn bỏ vào chén của Hân Hân rồi nhìn
thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Tớ đồng ý với suy nghĩ của cậu.”
“Đương nhiên, tớ dám khẳng định đây chắc chắn là đứa bé gái.” Hướng Hiểu
Nguyệt thấy Vu Đông đồng ý với mình thì lập tức khoe ra.
“Mặc kệ hai cậu.” Nhậm Hân Hân không có dự định tranh luận vấn đề này nữa.
Hướng Hiểu Nguyệt cũng không thảo luận giới tính của đứa bé nữa mà chuyển
hướng sang chuyện của Vu Đông, cô nàng bà tám nói: “Cả ngày hôm nay mặt
mũi của cậu đều hồng hào, có chuyện gì vui à?”
Nhậm Hân Hân nghe
vậy cũng ngẩng đầu lên, cô nhớ đến trạng thái lúc nãy của Vu Đông ở
phòng làm việc. Vu Đông trông rất vui vẻ, hơn nữa còn trộm cười mấy lần
nữa, biểu cảm trên mặt y như đang rơi vào bể tình vậy.
“Chuyện tình của cậu với Hạ Phong đã phát triển hơn nữa rồi?” Nhậm Hân Hân hỏi.
Vu Đông cũng không giả vờ giả vịt mà buông chiếc đũa xuống rồi nói: “Hai
cậu đã nói muốn Hạ Phong mời ăn cơm đúng không? Thông báo ngày giờ được
rồi đó!”
Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân liếc nhau một, họ đều nhìn được sự hóng chuyện trong mắt nhau.
“Ai da, lúc trước có người nào đó đã nói phải đợi tình cảm ổn định hơn thì
mới được mà? Vậy là cậu đã thành công bắt được người ta rồi?” Hướng Hiểu Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Chuyện đó là đương nhiên!” Vu Đông khoe khoang nói.
“Trách không được sắc mặt của cậu tốt như vậy ha, xem ra tối hôm qua cậu đã
được Hạ Phong làm cho dễ chịu rồi hả.” Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.
Vu Đông sửng sốt rồi lập tức cười mắng: “Cậu đó, sao có thể ô* như vậy hả!”
(*ô: nói chuyện, dùng từ khiến người ta dễ liên tưởng đến chuyện đó, làm người nghe cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng)
“Cái gì mà ô chứ, cậu đi ra ngoài hỏi người ta thử coi, vợ chồng nhà nào mà
không lái xe hả, không lái xe mới ô có được không.” Hướng Hiểu Nguyệt
phản bác.
Nhậm Hân Hân ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô nàng đều tràn đầy ý cười.
“Kệ cậu!” Vu Đông cầm đũa lên, không cãi cọ gì với Hướng Hiểu Nguyệt nữa, “Dù sao thì đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Ai… Đùa thì đùa.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Nhưng từ lúc đầu cho đến bây giờ
cậu luôn là người theo đuổi Hạ Phong, có điều chuyện này cậu sẽ không dự tính tự nhào lên chứ.”
Vu Đông dùng đũa chọc chọc chén đĩa rồi do dự nói: “Tớ chưa nghĩ đến vấn đề này.”
“Chuyện này cậu không chủ động là tốt nhất, phải rụt rè khi thích hợp biết
không.” Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ kiến thức rộng rãi nói, “Đàn ông sao,
đối diện với cô gái mà mình thích thì chắc chắn sẽ không nhịn được đâu.”
“Đã rõ!” Vu Đông vẻ mặt hiểu ra, “Vậy lúc anh ấy nhào tới thì tớ sẽ phối hợp một chút.”
“Phi, cậu là cái thứ đã cho không còn đưa thêm tiền nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt ‘phi’ một.
“Cái gì mà cho không, đưa thêm tiền hả. Người đàn ông tớ thích nhào tới,
không lẽ tớ còn phải né sao? Nếu anh ấy nhào vào ngực người khác thì
phải làm sao bây giờ hả?” Vu Đông phản bác.
“…” Hướng Hiểu Nguyệt luôn nhanh mồm dẻo miệng nhưng bây giờ cũng không biết nói gì nữa.
“Ha ha ha… Khụ khụ…” Nhậm Hân Hân cười đến sốc hông, “May mắn đây là phòng
riêng đó, không thôi người ta mà nghe được thì chúng ta sẽ bị cười
nhạo.”
Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt liếc nhau, hai người cũng cảm thấy có chút buồn cười.
“Đúng rồi, Đông Đông, cậu phải tham gia tiệc tối tất niên gì đó phải không?” Nhậm Hân Hân đột nhiên nói.
“Đúng vậy, cuối ngày mai tớ sẽ phải đi diễn tập.” Vu Đông trả lời.
“Vậy cậu định hát bài gì thế?” Hướng Hiểu Nguyệt cũng chen vào hỏi.
“Tớ vẫn chưa nghĩ ra, tối hôm nay tớ phải xác định hát bài gì rồi. Chiều
nay tớ sẽ suy nghĩ tiếp, hai cậu cũng nghĩ giúp tớ với.” Vu Đông nói.
Bởi vì tiệm ăn rất gần phòng làm việc nên ba người ăn xong thì chậm rãi đi
về phòng làm việc, con đường dành riêng cho người đi bộ rất náo nhiệt,
người đến người đi và người bán hàng rong đi lại rất đông đúc, lúc này
có một cô bé ôm lẵng hoa đi ngang qua ba người.
Vu Đông ngây người một lát, cô hơi mơ hồ nhớ đến đêm Giáng Sinh, bộ dáng Hạ Phong tặng một đóa hoa hồng cho cô.
Reng reng reng…
Vu Đông lấy di động ra nhìn thì thấy là Hạ Phong gọi điện thoại đến, cô
lập tức vui vẻ ra mặt mà nhận cuộc gọi: “Anh dậy rồi sao.”
“Ừ, anh đang trên đường đến bệnh viện.” Hạ Phong mang tai nghe bluetooth nói, “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi, ăn cùng Hiểu Nguyệt và Hân Hân, anh thì sao?”
“Anh cũng ăn rồi.” Hạ Phong nói xong thì bỗng nhiên phát hiện ra không còn đề tài gì để nói nữa nên hai bên đều yên tĩnh lại.
“Anh… Anh gọi điện thoại đến cũng không có chuyện gì đâu.” Thật ra hắn chỉ
muốn gọi điện cho cô thôi nhưng những lời như thế này Hạ Phong thật sự
không có mặt mũi nào mà nói ra.
“À…” Vu Đông tự nhiên có thể nghe được ẩn ý trong lời nói của Hạ Phong, “Anh bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho em?”
“Ừ!” Tuy rằng hai người cách xa nhau một điện thoại nhưng Hạ Phong vẫn không được tự nhiên cho lắm.
“Hì hì…” Tiếng cười của Vu Đông thông qua sóng điện truyền tai của Hạ
Phong, Hạ Phong cảm thấy không được tự nhiên thì không được tự nhiên đi, chỉ cần em vui vẻ là được.
“Đúng rồi, hai ngày nữa em phải tham
gia tiệc tối văn nghệ của đài truyền hình. Em phải lên đó hát một bài,
anh có rảnh tới đó xem không?” Vu Đông hỏi.
“Tiệc tối văn nghệ
diễn ra vào buổi tối đúng không.” Hạ Phong nhíu mày nói, “Buổi tối mấy
bữa nay anh đều có cuộc giải phẫu. Vu Đông, thật xin lỗi.”
“Không sao, không sao, em cũng hỏi thử thôi. Em đã đoán được là anh không rảnh mà.” Vu Đông lại hỏi, “Vậy anh giúp em nghĩ ra một bài hát với, em còn
chưa xác định được muốn hát bài nào nữa.”
“Anh quyết định?” Hạ Phong hơi chần chờ.
“Dù sao anh cũng phải giúp em một việc nhỏ chứ!” Vu Đông không tự giác được mà dùng giọng điệu hờn dỗi.
“Vậy…” Ánh mắt của Hạ Phong nhìn về phía chiếc cd mới mua để trong xe, album
‘Tôi rất bận’ của Châu Kiệt Luân được phát hành vào ngày 2 tháng 11, bên trong album có một bài hát với ca từ rất hay, “Sứ Thanh Hoa của Châu
Kiệt Luân được không?”
“Anh thích nghe bài đó?” Vu Đông hỏi.
“Ừ!”
“Vậy em sẽ hát cho anh nghe.”
Đợi đến lúc Vu Đông cúp điện thoại thì thấy Hướng Hiểu Nguyệt và Nhậm Hân Hân ra vẻ muốn ói.
“Cậu cũng mang thai rồi à?” Vu Đông nhịn không được mà châm chọc Hướng Hiểu Nguyệt.
“Rõ ràng là tớ đã bị cậu ghê tởm đến muốn ói, vậy mà cậu còn có thể nói như vậy nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói.
“Đông Đông, cậu thật sự là thấy sắc quên bạn, lúc nãy cậu còn nói muốn bọn tớ suy nghĩ giúp cậu đó.” Nhậm Hân Hân cũng nhìn không được mà nói, “Tớ và Hiểu Nguyệt đều suy nghĩ nát óc nãy giờ vậy mà cuối cùng cậu lại cho Hạ Phong quyết định.”
“Không chỉ vậy đâu… Cậu không nghe người ta
nói sao.” Hướng Hiểu Nguyệt học giọng điệu lúc nãy của Vu Đông, “Anh
muốn nghe sao, vậy em sẽ hát cho anh nghe.”
Nói xong thì hai người lại nhịn không được mà cười không ngừng.
Vu Đông mang vẻ mặt xem thường, mặc kệ hai cô gái đang ghen ghét mình.
@@@
1 giờ 30 phút rạng sáng.
Quảng cáo đầu tiên được phát xong thì đã đến lúc nhận cuộc gọi từ người nghe, Vu Đông thuần thục nhận điện thoại: “Xin chào bạn, tôi là Ngư Đống.”
“Xin chào Ngư Đống, tôi… Tôi đã thấy được cô!” Giọng nói của Tráng Tráng này hơi kỳ quái.
“Chúng ta đã gặp nhau rồi sao?” Ngư Đống hiếu kỳ nói.
“Ừ, tôi đã ngồi trước cửa đài phát thanh hai lần. Lần đầu tiên tôi chỉ đi
thăm dò đường đi ở đó và cô cũng đã về bằng xe buýt, lần thứ hai thì cô
đã lái xe đi rồi nên tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô.”
Vu Đông nhíu mày, cảm thấy có một sự lạnh lẽo truyền đến từ sống lưng.
‘Trời ạ, biếи ŧɦái đó! Mau chóng báo cảnh sát!’
‘Ngư Đống báo cảnh sát đi!’
‘Báo cảnh sát!’
Vũ ca cũng lo lắng nên đứng trước cửa sổ dùng động tác của mình ý bảo Vu
Đông có muốn báo cảnh sát hay không. Vu Đông do dự một lát nhưng cuối
cùng vẫn lắc đầu.
“Xem ra bạn là một Tráng Tráng nguy hiểm.” Vu Đông cười nói, “Giọng nói của bạn hơi kỳ quái, là do cố ý đè thấp giọng sao?”
“Không phải, tôi đã mua một máy biến đổi giọng nói ở dưới cầu, chỉ có mười
đồng tiền một nên chất lượng không được tốt cho lắm.” Giọng điệu của
Tráng Tráng nguy hiểm mang chút ít sự oán giận.
“Công cụ gây án
vẫn nên mua tốt một ít, nếu không sẽ dễ bị cảnh sát bắt được lắm đó.” Vu Đông thấm thía nói, “Thuận tiện cũng nói cho bạn biết một chuyện, tôi
là quán quân tự do vật lộn đó.”
“Ôi… Hình như cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi không có dự định làm gì cô đâu.” Tráng Tráng nói.
Vu Đông sửng sốt: “Vậy tại sao bạn theo dõi tôi?”
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi chứ không có theo dõi cô.” Tráng Tráng nguy hiểm
rất ngay thẳng mà nói, “Chuyện tôi phải làm là trả thù xã hội này.”
‘Trời ạ… Người dẫn chương trình, gần đài phát thanh có ba trường mẫu giáo đó, chắc không phải…’
‘Quá kiêu ngạo rồi. Mau báo cảnh sát đi, muốn trả thù xã hội mà còn dám gọi điện thoại đến radio báo trước nữa.’
…
Vu Đông càng nhíu chặt đôi lông mày hơn: “Tôi có thể hỏi xã hội đã làm chuyện gì với bạn mà bạn lại muốn trả thù nó?”
“Có thể cô sẽ là người cuối cùng trên thế giới này nói chuyện điện thoại
với tôi nên tôi sẽ nói chuyện của mình cho cô nghe.” Tráng Tráng nguy
hiểm bắt đầu kể chuyện của mình, “Tôi sinh ra là đứa trẻ của một thôn
nhỏ, từ nhỏ trong nhà tôi đã nghèo khó nhưng thành tích học tập của tôi
rất tốt. Lúc đó học trung cấp xong sẽ được bao việc làm sau khi ra
trường. Tôi không muốn ảnh hưởng đến gia đình nên đã bỏ thi đại học mà
học trung cấp. Thế nhưng đến lúc tôi tốt nghiệp thì chế độ đó lại hủy
bỏ.”
“Tôi cũng không nhụt chí mà tìm đường vào thành phố làm công cho người ta, bọn họ khinh thường tôi là người nhà quê rồi lại ghét bỏ
bằng cấp thấp của tôi nên tôi không tìm được việc làm. Bởi vậy tôi chỉ
có thể đến công trường dọn gạch, cực cực khổ khổ làm cả một năm thì ông
chủ cầm tiền bỏ trốn.”
“Tôi mệt mỏi, muốn về nhà, người trong
thôn nói tôi là một tú tài nhưng lại sống thành dạng này, thật là mất
mặt. Cha mẹ tôi tuy không nói gì nhưng biểu tình trên mặt cũng không
tốt. Vì thế tôi lại rời khỏi nhà, đi phiêu bạc bên ngoài một mình. Từ đó về sau tôi chỉ dám nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu nữa, mang tất
cả tiền mình kiếm được mà gửi về nhà, chỉ có như vậy mới dần dần có được một chút tiếng thơm.”
“Nhưng lúc tôi ở bên ngoài một mình thì
nghèo đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao, nếu không ngủ ở dưới cầu
thì ngủ ở ghế đá công viên, nhưng cho dù là vậy thì vẫn có người đuổi
tôi đi…”
“Tôi vẫn không từ bỏ mà đi làm marketing, tôi chỉ cần
người ta bao ăn bao ở nên cho dù chỉ có thể lấy lương cơ bản cũng được.
Nhưng 5 năm, suốt 5 năm, tôi vì công ty sáng tạo nhiều đơn hàng như vậy
nhưng ông chủ cũng chịu không cho tôi một phần tiền hoa hồng. Tôi nói
chuyện với ông chủ, ông ta lại nói lúc trước tôi nghèo như một tên ăn
mày, là ông ta đã thu nhận tôi mà tôi còn không biết xấu hổ dám nói
chuyện tiền bạc? Tôi giận quá nên đã đánh ông chủ, kết quả là cảnh sát
bắt tôi rồi phán tôi một năm tù.”
“Đợi đến lúc tôi được thả ra
thì chẳng còn gì cả. Tôi lấy tiền lương lúc trước mình dành dụm được mở
một quán ăn nhỏ. Tôi bán thức ăn sáng, thức ăn khuya, thức khuya dậy
sớm, nhưng quản lý đô thị lại đuổi tôi đi, nói tôi ảnh hưởng đến bộ mặt
của thành phố và tịch thu tất cả tài sản của tôi… Ha hả… Xã hội này
không muốn cho tôi sống đúng không?” Tráng Tráng nguy hiểm cả giận nói,
“Vậy tôi cũng không cần sống nữa.”
Vu Đông nghe xong thì cụp mắt xuống, cô suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi: “Bạn có thích nghe tiết mục của tôi không?”
“Thích.” Tráng Tráng nguy hiểm trả lời.
“Thích chỗ nào thế?”
“Tôi thích giọng nói của cô. Bởi vì chưa từng có ai dịu dàng nói chuyện với tôi như vậy.” Tráng Tráng trả lời.
“Vậy bạn có thích loại hoa nào không?”
“Có…” Tráng Tráng ngẩn người, “Tôi rất thích hoa dại trên sườn núi nhà tôi,
vào mùa xuân khắp núi đồi đều là hoa dại, hơn nữa lúc đó còn có rất
nhiều bướm.”
“Bạn có nhớ nhà không?” Vu Đông hỏi lại.
“…”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lát rồi bỗng nhiên giọng nói có chút
nghẹn ngào đó lại vang lên lần nữa, “Tôi rất nhớ, mỗi ngày tôi đều nhớ
đến nó.”
“Bạn đến nghe tôi hát có được không, tôi sẽ đưa cho bạn
một tấm vé vào cửa của tiệc đêm tất niên, xem như là lời cám ơn vì bạn
đã thích tiết mục của tôi.” Vu Đông nói, “Lát nữa lúc tôi rời khỏi đây
sẽ đặt vé ở ghế đá công viên bên trái đài phát thanh.”
“…” Tráng Tráng im lặng một lúc lâu.
“Hôm đó tôi sẽ đứng trên sân khấu rồi hát một bài tặng cho bạn. Nếu bạn phải rời khỏi đây, cho dù bạn muốn đi đâu thì mong bạn có thể nhận lấy món
quà của tôi xong lại đi có được không?”
“Tít tít tít…”
Tay cầm điện thoại của Vu Đông thả lỏng lại, cuối cùng cô nói vào micro một câu: “May mắn sẽ không ở bên cạnh mỗi người, cho nên chúng ta càng phải sống dũng cảm hơn nữa!”
Lúc tan ca, Vũ ca lại ngăn cản Vu Đông
đi đặt vé vào cửa nhưng Vu Đông không đồng ý. Vũ ca đành phải đi cùng Vu Đông, nhưng lúc ra khỏi cửa đài phát thanh thì Vu Đông đã thấy Hạ Phong đứng ở đằng xa.
“Anh…” Vu Đông giật mình nói.
Hạ Phong cười cười cầm tay Vu Đông, sau đó mới nói lời cảm ơn với Vũ ca rồi mới nói: “Anh đưa em đi.”
Anh sẽ không ngăn cản em làm chuyện mà mình muốn làm, nhưng chỉ cần đó là chuyện nguy hiểm thì anh chắc chắn sẽ làm cùng với em.
“Em không biết anh ta có đến đây lấy hay không, nhưng em hy vọng mình có
thể làm một chút gì đó.” Vu Đông giải thích với Hạ Phong.
Hai người đặt bức thư xuống ghế đá rồi lấy một cục đá đè lại rồi mới xoay người rời khỏi.
Hạ Phong đưa Vu Đông lên xe, chở Vu Đông về nhà rồi mới lái xe chạy về bệnh viện.
Đêm thực là yên tĩnh, phảng phất như đã qua một thế kỷ, cuối cùng một đôi
tay tái nhợt cũng cầm bức thư đang nằm trên ghế đá lên.
Trên bức thư màu trắng có viết một dòng chữ:
Đưa cho Tráng Tráng của đêm nay ---- Ngư Đống, ngày 22 tháng 1 năm 2008.
Một giọt nước mắt rớt xuống làm ướt phong thư màu trắng.
*** 37 ***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT