Ngay lúc Đế Tân
sắp bị năm cô gái nhiều chuyện này truy hỏi đến phát điên, một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ từ dưới lầu vọng lên.
Tại giây phút này, giọng nói đó chính là âm thanh cứu mạng trong lòng Đế Tân.
Mang theo âm thanh vọng lại từ cầu thang, người đó nói: "Lão Tôn ta đây
cũng tới rồi, những người đẹp thân yêu ơi, cơm hộp của các cô đến đây!"
Chỉ mới nghe được tiếng nói, vẫn chưa thấy được bóng người, nhưng nhìn
sắc mặt của đám người Hạng Vũ đột nhiên trắng bệch là biết, người tới
tuyệt đối không phải kẻ bình thường.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy một bóng người màu đỏ dẫm lên tay vịn cầu thang theo đó từ tầng trệt bay thẳng lên lầu.
Trong nháy mắt liền lên đến lầu bốn, hai bên tay trái phải của cô đều xách theo một túi nilon màu đỏ.
Một mùi hương kỳ quái từ trong đó bay ra, Đế Tân nhìn sắc mặt quái dị
của đám người Hạng Vũ, ngây ngô hỏi: "Vị này cũng sống ở chung cư của
chúng ta sao?"
Đế Tân vừa nói xong, đám người Hạng Vũ không nói lời nào, nhấc chân bỏ chạy.
Chỉ còn lại Phạm Đoàn Đoàn vẫn luôn ngồi xổm trong góc tốt bụng nhắc nhở một câu: "Chị Trụ Vương, đồ mà cô ta cho tuyệt đối không thể ăn, kẻ hèn đi trước đây."
Nói xong, chạy đi nhanh như chớp, tốc độ quá nhanh, Đế Tân hoàn toàn không phát hiện cô ấy rời đi lúc nào.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trên tay vịn cầu thang lầu bốn bằng một
chân, thấy tình hình này, lập tức giận dữ quát: "Mấy người chờ đó cho
tôi, không nể mặt lão Tôn ta đây, xem lão Tôn ta đây không đánh mấy
người đến đầu đầy sao không!"
Nói rồi liền vứt bỏ mấy túi nilon trong tay đuổi theo đám người Hạng Vũ, Đế Tân vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Nữ hiệp xin bớt giận, xin bớt
giận, Cô.. Tôi là người mới tới, sau này còn phải làm phiền nữ hiệp chiếu cố nhiều hơn."
Ngộ Không lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Đế Tân, cũng không
phản ứng với lời nói của cô, đôi mắt chuyển động nhanh như chớp, xoay
người, từ tay vịn cầu thang nhảy xuống, cười nói với Đế Tân: "Mới tới?
Lúc này đã giữa trưa, còn chưa kịp ăn cơm trưa phải không? Lão Tôn ta
đây đặc biệt mang cơm hộp đến cho họ, mấy người họ đều không biết nhìn
hàng, nếu không cô tới thử một chút đi?"
Khoảng cách thu hẹp, lúc này Đế Tân mới thấy được khuôn mặt người này
đầy lông màu vàng, đầu cắm sợi lông chim dài, trên người mặc một bộ giáp vàng, cột một chiếc áo choàng đỏ rực trên cổ, phong thái hiên ngang vô
cùng.
Đây có lẽ là một con yêu quái, xem chừng là con khỉ thành tinh, nhưng mà cơm do con khỉ đưa có thể ăn sao?
Ngộ Không cũng không quan tâm Đế Tân nghĩ gì, hiện tại khó khăn lắm mới
túm được một người mới cái gì cũng không biết, cô tuyệt đối sẽ không bỏ
qua cơ hội này.
"Mau lại đây, vào phòng ăn."
Đế Tân giương mắt đờ đẫn nhìn Ngộ Không xách theo hai cái túi nilon đang tỏa ra mùi lạ bước vào trong phòng của cô, làm cô sợ tới mức vội vàng
chạy lên tiếp đón.
"Nữ hiệp xưng hô như thế nào?" Đế Tân vừa nói chuyện, vừa cố gắng giữ
chặt con khỉ tinh này, nhưng sử dụng hết khí lực, người vẫn như không có việc gì, bắt đầu bày biện bàn ăn.
Tôn Ngộ Không bày biện đồ ăn mà mình mang đến xong, xoay người chân dẫm
lên ghế phát ra một tiếng "bịch", một tay vuốt sợi lông chim trên đầu,
một tay phẩy áo choàng:
"Bản tôn chính là Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không!"
Một mạch không ngừng giới thiệu xong lai lịch của bản thân, hai mắt sáng rực lên, chỉ vào Đế Tân: "Còn cô là người phương nào?"
"Trụ Vương Đế Tân." Đế Tân trả lời, cô chưa từng nghe qua Tôn Ngộ Không
là ai, chẳng qua nghe danh hào: Tề Thiên Đại Thánh, có lẽ lai lịch cũng
không hề tầm thường.
"Trụ Vương?" Tôn Ngộ Không kéo sợi lông chim trên đầu xuống, quấn vài vòng lại buông ra, bỗng nhiên hiểu ra nói:
"Hóa ra là Thiên Hỉ Tinh Quân, thất lễ thất lễ, mau đến, vừa lúc giúp lão Tôn ta đây thử xem hương vị của mấy món này thế nào."
Đế Tân còn không kịp hỏi Thiên Hỉ Tinh Quân là ai, Tôn Ngộ Không đã vững vàng mà nhét một miếng thức ăn vào trong miệng cô.
Đồ ăn vừa vào miệng đã nát, dính dính, Đế Tân thử nhai một chút, một mùi vị kỳ lạ không thể miêu tả được tràn ngập trong khoang miệng.
Bị nhìn như vậy, Đế Tân gắng gượng ép bản thân nuốt xuống, trái lương tâm mà gật đầu.
Tôn Ngộ Không mừng rỡ, lại gắp một miếng nhìn không ra là món gì đưa đến bên miệng của Đế Tân:
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không cần khách sáo!"
Đế Tân mím môi lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn.
Tôn Ngộ Không lại không ngốc, lập tức hiểu được hành động lúc trước của Đế Tân chỉ cho có lệ, thất vọng buông đôi đũa xuống:
"Ai, chẳng lẽ thật sự bị đồ tham ăn Phạm Đoàn Đoàn kia nói trúng rồi? Lão Tôn ta đây quả thật không thích hợp làm đầu bếp?"
Vô cùng đáng thương cuộn tròn ở trên ghế, thần thái trước đó cũng không còn, bộ lông màu vàng thoạt nhìn cũng ảm đạm hơn nhiều.
Đế Tân có hơi không đành lòng, vươn tay vuốt bộ lông của con khỉ nào đó: "Trời xanh không phụ người có lòng, chỉ cần cô kiên trì, một ngày nào
đó sẽ thành công."
Đầu khỉ chủ động nhích đến gần bàn tay của Đế Tân một chút: "Gãi phía sau ấy, ba tháng chưa gội đầu, có hơi ngứa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT