Ngay lúc đám
người Đế Tân, Ngộ Không đang chuẩn bị cùng nhau hành hung bảy đóa hoa để trút giận, không biết từ khi nào, ở đầu ngõ, đột nhiên xuất hiện một
bác gái tóc vàng mắt xanh.
Đám người Đế Tân đều quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt của bác gái kia đầy vẻ không thể tin tưởng, hô lớn:
"Oh my god, ôi thượng đế, sao lại có loại người lớn đi ức hiếp trẻ em như vậy, trời ơi!"
Vẻ mặt đám người Đế Tân mờ mịt, bác gái này đang nói cái gì vậy?
Nhưng bác gái này vẫn tiếp tục la hét bằng tiếng Anh, thấy đám người Đế
Tân dùng "ánh mắt hung ác" nhìn chằm chằm mình, sợ đến mức xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô lớn:
"Chúa ơi, ở đây có người đang ngược đãi trẻ em, mau tới đây!"
Tuy rằng nghe không hiểu bác gái kia đang nói gì, nhưng đám người Đế Tân cũng không ngốc, nhìn sắc mặt của bác gái kia cũng biết không có chuyện tốt, Đát Kỷ nhảy vào ngực vợ mình, híp mắt khó đoán nói: "Việc này
không ổn, anh thấy chúng ta nên đi trước thì tốt hơn."
"Em đồng ý." Đế Tân lập tức tán thành.
Đám người Ngộ Không liếc nhìn nhau, sau đó, nâng chân bỏ chạy.
"Chạy thôi, Lão Tôn ta thấy một đám người cầm đao kiếm đang xông tới, chạy mau!"
Vừa nói xong, mọi người đã chạy mất dạng.
Đế Tân ôm chặt Đát Kỷ cất bước chạy như điên. Vẻ mặt của bảy đóa hoa mờ
mịt, nhìn đám người Đế Tân chạy trốn mất tăm, ngẩn ra một hồi lâu, lúc
này mới vừa hô bà vừa nâng chân ngắn chạy theo như điên.
Chờ đến khi bác gái kia dẫn một đám dân quân đến, chỉ còn lại một ngõ
nhỏ trống rỗng, ngay cả bóng dáng một con chó cũng không có.
Đối diện với ánh mắt nổi giận đùng đùng của dân quân, bác gái trưng ra khuôn mặt
Khóc tang, liên tục thề thốt khẳng định chuyện mình nói tuyệt đối là sự thật, lúc này mới không phải ăn cơm tù.
Đám người Đế Tân đuổi theo phía sau Ngộ Không, từ ngõ nhỏ bên này chạy
đến phố lớn bên kia, lại từ phố lớn bên kia chạy đến một ngõ nhỏ khác,
lúc này mới thở hổn hển dừng lại.
Người đi trên phố chỉ thấy được một đám bóng đen gào thét chạy qua trước mắt, để lại một cái đuôi nhỏ bảy màu, khó hiểu nói:
"Bóng đen còn có cái đuôi nhỏ bảy màu? Bây giờ dị thú đều kỳ lạ vậy sao?"
"Thật là lạ lùng.."
Về phần đám người Đế Tân cuối cùng chen lấn trốn ở trong một ngõ nhỏ, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Kha trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, vỗ ngực cười nói: "Đây là lần đầu tiên bản đại hiệp thê thảm như vậy."
Thấy cô khoe khoang như vậy, đương nhiên Doanh Chính nhìn không được,
bĩu môi cười nhạo nói: "Ngày ấy ở trên đại điện, tôi thấy cô cũng không
tốt hơn so với hôm nay chỗ nào, chậc, thật đúng là không biết xấu hổ."
Doanh Chính đang nói đến việc Kinh Kha đâm Tần Vương, Kinh Kha lập tức
câm nín, đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của cô.
"Ọt ọt."
Mọi người đều đang nghỉ ngơi trong ngõ nhỏ, âm thanh này đột nhiên vang
lên, ngay tức khắc hấp dẫn sự chú ý của đám người Đế Tân.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Kinh Kha tức giận nói: "Nhìn tôi làm gì, không phải bản đại hiệp!"
"Khụ khụ, ngại quá, là tôi." Kiến Văn ngượng ngùng nâng tay lên: "Tôi đói bụng."
Ngõ nhỏ yên tĩnh đến lạ lùng trong vòng một giây, ngay sau đó những tiếng "ọt ọt" liên tiếp vang lên.
Mọi người đều đói bụng.
Sáng sớm tinh mơ thu được thông báo của tiểu loli Ung Chính, mọi người
đều muốn ăn đào tiên, đều để bụng rỗng, lúc này lăn lộn một hồi lâu, vừa tức giận vừa sợ hãi, lại còn chạy trốn như điên, họ đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Thế nhưng các cô cũng không mang theo tiền, vậy phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, bảy đóa hoa cuối cùng cũng đuổi kịp đám người Đế Tân, bảy
cái củ cải nhỏ cùng nhau chạy vào trong ngõ, bỗng nhiên cảm thấy không
ổn.
Có sát khí!
"Ọt ọt" bụng của Đế Tân lại vang lên một tiếng, Đát Kỷ chép miệng chậm
rãi nói: "Tân Nhi, anh nhớ rõ, mấy đóa hoa kia cũng có thể ăn được.."
"Hơn nữa, bản thể của mấy cô bé này là trái cây, hạt giống của cây đào
trồng ra, hương vị chắc hẳn là không tồi." Phạm Đoàn Đoàn nhớ lại hương
vị của quả đào tiên lúc trước, không nhịn được nuốt nước miếng.
Âm thanh "ọt ọt" đan xen phập phồng.
Hoa hồng vươn tay ý bảo các chị em dừng lại, lặng lẽ lùi về phía sau một bước, yếu ớt nói: "Các chị gái, hoa.. không thể ăn.."
"Thật vậy không?" Ánh mắt của Ngộ Không toát ra ánh sáng, hỏi.
Bảy đóa hoa nhẹ nhàng gật đầu: "Chúng em có độc."
Mama cứu mạng, ở đây có mấy dì kỳ quái muốn ăn các cục cưng, hu hu hu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT