Màn sương trắng đã tan đi, sảnh lớn của chung cư Hỗn Loạn khôi phục bình thường, Ngộ Không từ trên lầu nhảy thẳng xuống dưới, vừa đi đến sảnh lớn, liền thấy Đế Tân ôm một con cửu vĩ hồ ngồi xổm ở cửa chính của chung cư.

Ngay lập tức giật mình một cái, xông lên quát to: "Yêu quái, trốn nơi nào!"

Nói rồi, liền rút gậy Như Ý ra, vẻ mặt hưng phấn nhắm ngay Đát Kỷ gõ xuống một gậy.

"Không Không mau dừng tay, đây là ông xã của tôi!"

Đế Tân hoảng sợ hô lớn, Ngộ Không nghe được lời này, động tác dừng lại một chút, Đế Tân nhân cơ hội ôm lấy Đát Kỷ ngay tại chỗ lăn một bên, tránh thoát gậy Như Ý ánh vàng rực rỡ kia.

Nhưng thế công của Ngộ Không mãnh liệt khó lòng dừng lại, một gậy này của gậy Như Ý gõ xuống sàn nhà.

"Răng rắc!" Trên sàn nhà trắng tinh xuất hiện một vết rạn nứt, hai vết rạn nứt.. vô số vết rạn nứt.

Trên sàn nhà xuất hiện một cái động thật to, trong sảnh lớn của chung cư xuất hiện một cái hố.

"Trời ơi, tiêu rồi tiêu rồi, lão tôn ta sắp tiêu rồi!"

Nhớ tới khuôn mặt cười như không cười kia của Phạm Tiểu Mễ kia, Ngộ Không lập tức rùng mình một cái, cô biến sàn nhà thành như vậy, chủ nhà sẽ không chém cô chứ?

Đế Tân may mắn tránh thoát gậy Như Ý của Ngộ Không, xoay mặt liền thấy, giỏi thật, trên mặt đất có thêm một cái hố to, nghĩ thầm ngộ nhỡ nếu mình không kịp né tránh, vậy Đát Kỷ ca ca của cô chẳng phải trực tiếp mất mạng?

Đế Tân tức khắc nổi giận, ôm Đát Kỷ đứng dậy, căm phẫn nói: "Không Không, tính hấp tấp này của cô nên sửa đi, suýt chút nữa thì đánh chết ông xã của tôi, còn có thể vui vẻ làm chị em tốt được không đây!"

Nói xong thấy vẻ mặt mơ hồ của Ngộ Không, liền tức giận đến mặt đỏ bừng: "Cô nên suy nghĩ một chút đi đi, sàn nhà cũng nứt, xem cô giải thích với chủ nhà thế nào!"

"Này, này, nó rõ ràng là một con hồ ly tinh, không phải yêu quái thì là cái gì, tôi chỉ cho rằng nó muốn hại mạng sống của cô mà, người ta là có lòng tốt, thế mà cô lại nói người ta như vậy, người ta ghét cô luôn!"



Ngộ Không xoay người một cái, để lại cho Đế Tân một cái gáy vàng rực rỡ. Lại nữa, còn dám tủi thân.

"Tân Nhi, con khỉ tinh kia là ai, có vẻ tu vi không thấp hơn anh, cây gậy vàng kia thật không giống vật bình thường, con khỉ này lai lịch không nhỏ đâu." Đát Kỷ cảm thán nói.

Con khỉ cái này rất bất phàm, một gậy vừa nãy, chính là mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, dù cho là khi tu vi của anh vẫn còn, khả năng đều không ngăn cản được, vừa nãy nếu không phải có Tân Nhi, chỉ sợ là anh sẽ bị cây gậy vàng kia đánh cho hồn phi phách tán.

Đát Kỷ càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nhưng hiện tại thấy nương tử nhà mình có vẻ quen biết con khỉ thành tinh kia, trong lòng âm thầm nhẹ thở phào.

May là quen biết, không thì anh lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Đế Tân nghe được câu hỏi của ông xã, trợn trắng mắt với bóng lưng Ngộ Không, lúc này mới tức giận nói: "Cô ấy là Tôn Ngộ Không, tự phong Tề Thiên Đại Thánh, bản lĩnh cao cường, gậy Như Ý trên tay kia có thể phóng to cũng có thể thu nhỏ, nguyên danh là Định Hải Thần Châm, là một vật quý hiếm, cô ấy ở cùng chung cư với em, đúng rồi, chung cư còn có vài cái chị em nữa, rảnh rỗi em lại giới thiệu cho ông xã."

"Thì ra là thế, có vẻ Tân Nhi em hiểu lầm cô ấy rồi, nhìn xem, người đều tức giận, em mau đi dỗ dành một chút đi." Đát Kỷ cười nói, vươn đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt của Đế Tân, dỗ cô gái không được tự nhiên này đến mở cờ trong bụng.

Ngộ Không còn đang tủi thân nghe được Đát Kỷ lại nói tốt cho mình, tâm trạng lập tức tốt hơn, cũng không tức giận, tò mò đến bên cạnh Đế Tân nhìn anh.

"Tên hồ ly tinh tướng công này của cô còn rất biết nói chuyện." Nói xong liền muốn duỗi tay nắm lấy cái đuôi của Đát Kỷ, Đế Tân bên kia sao có thể để cô làm vậy, vội vàng né tránh cái tay khỉ này.

"Không Không, ngày thường bảo cô đọc nhiều mấy cuốn sách, cô không chịu, xem những lời mà cô nói gọi là sao, cái gì là hồ ly tinh tướng công hả, ông xã của tôi tên là Đát Kỷ, yêu quái ở mộ phần Hiên Viên, xuất thân không kém hơn so với cô, anh ấy hiện tại mất hết tu vi, cô cũng không thể ức hiếp anh ấy, nếu không, tôi không cho cô đào nữa." Đế Tân vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Đương nhiên rồi, nhất định sẽ không ức hiếp anh ta." Ngộ Không liên tục gật đầu, vì quả đào, cô vẫn rất vui vẻ che chở con hồ ly tinh này.

Thấy Ngộ Không gật đầu, Đế Tân yên lòng một chút, nhưng dư quang của ánh mắt liếc qua cái hố trên mặt đất kia, tức khắc lại lo lắng.

"Không Không, cái hố này, cô chuẩn bị làm sao bây giờ.."

*Trong truyện tác giả sử dụng "Kim Cô Bổng", không biết tác giả cố ý hay bả nhầm nhọt, chứ Kim Cô thì ai cũng rõ là cái vòng chứ đâu phải cái gậy, mình xin phép đổi lại cho đúng, nếu sau này có gì mình sẽ sửa lại sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play