"Chúng ta phải chạy thôi, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị đám quỷ dữ đó san bằng! Khinh Tử, làm ơn..."
Thiếu nữ y phục đen tuyền bắt lấy cánh tay nam tử xuyên lam y, thần sắc kinh hoảng thất thố cùng với cầu xin tha thiết.
Nhưng nam tử lại chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ, trong mắt là sự quyết tâm mà thiếu nữ không bao giờ hiểu được: "Ngươi đi đi. Ta sẽ ở lại đây."
"Không thể, Khinh Tử ——"
"Ta chỉ còn lại thế giới đổ vỡ này thôi. Tiểu Dư, ta đã mất tất cả mọi thứ mình có thể có."
Khói đen muôn trùng tỏa khí, liệt hỏa đốt cháy đất đai, tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng thét gào như một bản hợp xướng vang vọng ở khắp mọi nơi, thi cốt xương trắng như rơm rạ ngập trong biển máu tanh nồng. Thiếu nữ siết cổ tay nam tử, vừa mới giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt nam tử đã bị người nọ tránh đi.
"Dù ngươi định làm gì thì đều không được đâu, ta sẽ không lại làm một quân cờ không thể phản kháng nữa." Nam tử nhấc kiếm lên, ánh sáng trên lưỡi kiếm hiện lên vẻ sắc lẹm: "Tiểu Dư, ta nói rồi, ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Thiếu nữ lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng giải thích: "Không phải, Khinh Tử, ngươi nghe ta nói, tất cả những gì ta làm đều là vì một mình ngươi, ta thực sự ——"
Nam tử cười một tiếng, thanh âm là chua xót và mệt mỏi: "Ta biết, nhưng vậy thì đã sao? Mục đích ban đầu ngươi tiếp cận ta không phải rồi sẽ thế này à?"
"Ta đã nghĩ chúng ta sẽ có một kết thúc khác, cũng đã từng hi vọng chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn... Chung quy, hết thảy vẫn là quay lại quỹ đạo ban đầu."
Thiếu nữ sững sờ, nhất thời buông tay ra. Nam tử lam y xoay người rời đi, thân ảnh cô độc tiến sâu vào trong chiến trường thảm khốc tràn ngập bi kịch, trước sau chưa từng quay đầu lại nhìn lấy một lần.
"■■■ ■■■, đây là con đường ta đã lựa chọn ngay lúc này."
...
Khởi Dư mở bừng mắt, ngồi bật dậy, chăn mỏng đắp trên người thuận thế tụt xuống đùi. Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh được gió thổi lướt qua khiến cô nổi đầy da gà, cô bần thần nhìn cánh cửa nhạt màu trước mặt, trái tim trong lồ ng ngực đã đau đến mất cảm giác, âm u đọng lại trên mặt cực kỳ rõ ràng.
"Tiểu Dư?"
Phía sau được người ôm lấy, một cánh tay trắng bóc ẩn chứa cơ bắp vòng qua eo nhỏ của cô, mà người phía sau cũng sáp lại gần bên cạnh cô, xua tan sự ớn lạnh chứa trong khí tức quanh thân cô.
Từ Nhất đặt sách sang một bên, nghiêng đầu: "Em sao vậy? Gặp ác mộng?"
Khởi Dư chớp chớp mắt, đồng tử xanh khóa chặt từng ngũ quan trên gương mặt Từ Nhất. Cô ngơ ngác một lát rồi nhoẻn miệng cười lên, xoay người ôm lấy Từ Nhất, gục đầu trên vai hắn: "Không có, nó là một giấc mộng đẹp."
"Thật?"
"Thật mà." Cô ngẩng đầu, hai tay vòng qua cổ hắn, híp mắt cười: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, em muốn thân thân."
Chậc, bạn gái hắn dường như rất thích sự liên kết giữa những nụ hôn.
Từ Nhất 'ừ' một tiếng đồng ý, cong lưng cúi người đè môi mình lên môi cô. Đây chỉ là một cái chạm nhẹ thân mật hơn bình thường, Khởi Dư mở mắt nhìn chằm chằm Từ Nhất, mà hắn cũng không có nhắm mắt lại.
Năm phút trôi qua, cuối cùng Khởi Dư vẫn là khép mi, hé miệng chủ động cùng hắn dây dưa triền miên.
Từ Nhất bị Khởi Dư đẩy nằm xuống giường, cùng cô ở tư thế nữ trên nam dưới hôn môi thêm một lát nữa mới dừng lại. Khởi Dư thả môi Từ Nhất ra, nghiêng mặt cắn lên cổ hắn.
Từ Nhất ngẩng cổ, vô tình lộ ra hầu kết gợi cảm đang trượt lên trượt xuống, lại bị cô ngồi vắt qua hông không nặng không nhẹ li3m hôn, khiến hắn không thể không bật ra chút âm thanh r3n rỉ kìm nén.
Cô m út ra một dấu hôn dưới cằm hắn, sau đó nhướn người tiếp tục môi lưỡi giao hòa với hắn. Hắn mặc cô ngang ngược vói lưỡi vào trong miệng, tay đặt trên eo cô chậm rãi vén cao vạt áo, nhè nhẹ vuốt v e.
Khởi Dư bị bàn tay mang độ ấm sờ đến phát run, chủ động ngừng càn quấy môi Từ Nhất mà quay mặt nhìn về đằng sau, hô hấp dồn dập: "Đừng sờ, nhột."
Từ Nhất cười, ưỡn hông thúc một cái: "Sau này còn phải làm một số chuyện càng nhột hơn thì phải làm sao đây?"
Hiểu được hàm ý của hắn, hai má Khởi Dư nóng bừng, xấu hổ nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Còn có thể thế nào? Đương nhiên là phải làm tới cùng."
"Hiện tại em cũng đã sẵn sàng, anh tới đi." Cô muốn cùng Từ Nhất làm hết những việc thân mật nhất thế gian.
"Em đúng thật là không biết rụt rè." Từ Nhất búng trán Khởi Dư, thở dài: "Tôi cũng muốn làm, nhưng phải đợi ra khỏi đây đã."
Ba tiếng hậu trường sau chương trình vẫn là bất tiện, không hợp chút nào.
Cuối cùng Khởi Dư đã chịu nhớ tới chính sự, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, nhận ra đây là một căn phòng ngủ, đồ đạc bên trong cũng không nhiều lắm, không gian được chừa ra vẫn sạch sẽ, tông màu bức tường mang sắc thái ấm áp tạo hình thức dịu nhẹ thoải mái.
"Đây là phòng của anh?" Cô hôn lên má Từ Nhất, nhe răng cắn một cái, lực đạo nhẹ nhàng không in lại dấu răng quá rõ ràng.
"Ừ, sau khi màn chơi kết thúc tôi đã ôm em tới nơi này." Từ Nhất bị cô làm phiền tới tức cười: "Này, em là cún đấy à? Không li3m thì cắn, da mặt tôi không đủ dày để cho em mài răng đâu."
"Ôm? Em đã ngủ quên à?"
"Nói chính xác hơn, là ngất xỉu. Tôi và Chử Đông chỉ mới kịp đứng hẳn hoi trong vòng bảo vệ ở trung tâm thành phố thì em đã lịm đi trong lòng tôi rồi, nói thật lúc đó tôi đã hơi sợ đấy."
Khởi Dư nhíu mày: "Em không nhớ gì cả, thật xin lỗi."
Từ Nhất nhìn người yêu giạng chân ngồi trên người mình, hài hước liếc cô một cái, một tay ôm đùi thon bên hông, một tay quấn mấy sợi tóc cô nghịch nghịch: "Không vấn đề gì, chống chọi những kẻ bên ngoài mười lăm phút tôi vẫn dư sức đối phó, em không cần phải lo lắng thế đâu."
Hắn nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Từ giờ tới trò chơi tiếp theo vẫn còn hơn hai tiếng nữa, nếu còn mệt thì ngủ thêm đi."
Khởi Dư nghe lời nằm xuống bên cạnh Từ Nhất, đầu gác tay hắn, chân quặp lấy hông hắn, tay đưa sang đè lên lồ ng ngực hắn, như con gấu Koala mà ôm chặt hắn: "Nhất Tử."
Từ Nhất không nhìn Khởi Dư, nhấc quyển sách bị bỏ quên lên đọc tiếp: "Hửm?"
"... Xin lỗi."
"Vì cái gì?" Chắc không phải là ngoài đời có bạn trai mà vô đây lại cua hắn đâu nhỉ?
"Vì tất cả mọi thứ em đã làm." Khởi Dư thấp giọng nói.
"... Nếu là chuyện trước kia lạnh nhạt với tôi thì không cần đâu, em không làm gì sai cả."
Khởi Dư khe khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại.
[ Ký chủ. ]
Bởi vì hai người này sau khi xác nhận quan hệ là dính nhão nhoẹt vào nhau bất chấp hoàn cảnh, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, hệ thống không có sở thích tự ngược tất nhiên sẽ tránh đi một lúc, nên giờ mãi mới có cơ hội nói chuyện với Khởi Dư.
"Ừ?"
[ Bởi vì trước đó cô ngất đi nên tôi không thể thông báo điểm cho cô, bây giờ bảng thành tích sẽ tự động hiện lên. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 25 chỉ số ngầu. ]
[ + 100 chỉ số ngầu. ]
[ + 5 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2490/5000. ]
Khởi Dư: "Xem ra 5000 chỉ số ngầu sẽ được tích điểm sớm hơn dự định."
[... Ký chủ, có cần tôi làm một số biện pháp khiến cho đầu và tai của cô thanh tịnh hơn không? Tôi sợ sau thế giới này cô sẽ phát điên lên mất. ]
「 Ngươi giết người! Ma quỷ! Tại sao ngươi chưa xuống Địa Ngục? Tại sao chỉ có ta là phải chịu đày đọa? 」
「 Cô gái, chừng nào cô mới giết chàng trai bên cạnh cô? Ta cá là thịt của cậu ta sẽ rất mỹ vị, ta thích những chàng trai trẻ tuổi như vậy. 」
「 Ngươi nghe thấy, đúng không? Đừng trốn tránh, ngươi có thể nghe được bọn ta nói chuyện. 」
「 Tôi thích thân thể này của cô, tặng cho tôi đi, đổi lại kiếp sau tôi sẽ cho cô đầu thai vào một gia đình tốt với cơ thể khỏe mạnh. Thế nào? 」
「 Đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ hẳn là không nhớ tới ta nữa... Bọn họ cứ thế mà quên đi ta, lũ chết tiệt... 」
「 Súc sinh! Ngươi sát hại những người vô tội! Ngươi cũng chẳng khác gì những con quái vật ngoài kia, quỷ khoác da người. 」
"..." Khởi Dư đảo mắt nhìn cái đầu máu bị khoét miệng nằm sát ngay cạnh cô: "Mi có thể làm được gì?"
[ Tuy tôi chỉ có thể thông báo bảng thành tích mà không có cách nào giúp cô kiếm chỉ số ngầu về, nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn là hệ thống tân tiến bậc nhất thế giới, xử lý đám vặt này không thành vấn đề. ] Hệ thống kiêu ngạo nói.
Khởi Dư ngáp dài một cái: "Hóa ra thật là không phải hàng giả. Vậy mi có cách giải quyết luôn tầm nhìn của ta không?" Cô muốn được nhìn rõ dung nhan của Từ Nhất, sẽ thật tệ nếu người khác có thể nhìn mà cô không thể thấy.
[... Có thể. ]
"Cảm ơn Thống Thống."
[ Đệch, đừng gọi tôi là Thống Thống! Tôi không phải chó! ]
"Được rồi, hệ thống."
***
Thời điểm mở mắt ra lần nữa, Khởi Dư phát hiện mình đang đứng trước cổng lớn của một công viên giải trí với kích thước khổng, xung quanh là những người chơi đã thành công sống sót trong trò chơi đầu tiên, nhìn qua số lượng người không nhiều lắm, ước tính chỉ có hơn 100 người.
Không biết đây là số người còn sống hay là số người đã bị tách ra nữa.
Khởi Dư luồn lách qua đám người tìm kiến thân ảnh của Từ Nhất, nhưng đi hết hai vòng lớn đều không nhìn thấy hắn đâu cả. Một giây trước cô còn nằm trên giường hắn ôm khư khư lấy hắn, một giây sau cô lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, bên người không có chàng trai của cô.
"Được đó." Khởi Dư lẩm bẩm, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Các người chơi hoang mang nhìn nhau rồi quan sát khung cảnh trước mặt, tiếng nói chuyện xì xào ngày một lớn hơn, khu bình luận cũng nối tiếp nhau đăng những tin nhắn không đâu vào đâu.
Khởi Dư dùng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc hàng rào bao quanh sân đứng, phía sau hàng rào là sương mù vô tận bao trùm, nhàn nhạt quỷ dị không thể nói rõ thành lời.
Hệ thống thấy ký chủ nhà mình bất thường, vội nói: [ Ký chủ, cô đừng manh động, Bạch Nguyệt Quang của cô chắc là bị MC truyền tống đến nơi khác rồi, có lẽ sau khi trò chơi này kết thúc cô sẽ gặp lại hắn. ]
"Sẽ không, hắn sẽ chết. Chỉ cần ta không canh giữ ở bên cạnh, hắn sẽ không chút do dự mà rời khỏi ta!" Một lần là thế, trăm lần vẫn vậy.
Hệ thống biết Khởi Dư vẫn còn trong dư âm của giấc mộng xưa kia, cảm giác an toàn không hề có, giờ Từ Nhất lại tạm thời không ở bên cô, cô cứ như vậy mà phát bệnh.
Không còn cách nào khác, hệ thống buộc phải nói thẳng: [ Nếu hắn muốn rời khỏi cô, cô chẳng giữ nổi hắn đâu. Ký chủ, cô tỉnh táo lại đi. ]
Giọng điệu lạnh lùng của hệ thống đánh sâu vào màng nhĩ của Khởi Dư, cô nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng, hơi ấm trên người như muốn rút sạch.
Đúng vậy, người nọ mà muốn đi, chẳng ai cản được hắn. Tựa như năm đó vậy.
Cô cúi đầu, từ từ đưa tay che mặt, đè lên hốc mắt khô rát: "Xin lỗi, còn có cảm ơn mi."
[ Không có gì, tôi chỉ sợ cô sẽ làm ra hành vi ngu ngốc nào đó rồi vô tình tự kết liễu mạng sống của mình thôi. Cô muốn đâm đầu vào chỗ chết cũng phải kiếm đủ 5000 chỉ số ngầu đã, đến lúc đó tôi sẽ không ngăn cản cô. ] Hệ thống khoan thai nói.
Khởi Dư vuốt mặt, dáng vẻ mất khống chế trong phút chốc hoàn toàn biến mất: "Bớt đi. Cẩn thận con thuyền nhỏ hữu nghị đang lênh đênh của chúng ta đấy."
[... ] Ha, còn biết đùa cợt, xem ra cô ổn rồi nhỉ?
"Này, cô không sao chứ?"
Khởi Dư đang đôi co với hệ thống, bỗng cảm nhận được hơi thở xa lạ đằng sau lưng, trước khi người đó định chạm vào người cô, cô đã thần tốc xoay người né ra xa mấy bước.
Tay Chử Đông kẹt lại tại chỗ, lúng túng bỏ xuống.
Cô ôm ngực nhìn cậu ta, lông mày nhíu lại: "Nhất Tử đâu? Cậu không ở cùng anh ấy?"
"Tôi không biết." Chử Đông gãi gãi đầu: "Tôi đã đi tìm một hồi, nhưng không thấy cậu ấy đâu cả."
Khởi Dư dùng một loại ánh mắt ghét bỏ để nhìn Chử Đông, không nói không rằng bỏ đi. Chử Đông chỉ thân quen mỗi Từ Nhất và bạn gái hắn, bây giờ Từ Nhất không ở đây, Chử Đông chỉ có thể mặt dày theo sau Khởi Dư tìm kiếm sự che chở.
Cô chen giữa dòng người tiến gần đến cổng lớn nhất, giây phút cô mới đặt chân đàng hoàng thì bảng điện tử cỡ lớn được dựng trên cổng soát vé được bật lên, MC mặt vest lịch lãm với lớp trang điểm đậm như thông thường xuất hiện trong đấy.
MC dí mặt lại gần, từng lỗ chân lông trắng xóa được đặc cảnh trên màn hình lớn, hắn ta giơ tay gõ gõ vào màn hình, làu bàu: "Được chưa nhỉ? Chắc là nét rồi ha..."
"Chào buổi sáng mọi người, ta hi vọng các ngươi đã nghỉ ngơi đầy đủ sau hậu trường." MC lùi lại rồi chống tay lên gậy bạc của mình, bắt đầu màn giới thiệu trước trò chơi: "Màn chơi thứ 2 sẽ không được lựa chọn ngẫu nhiên như màn trước, nhưng xin hãy yên tâm, mức độ thú vị và k1ch thích của trò này không thua kém gì trò trước đâu."
Các thí sinh có mặt tại đây nghe xong ai nấy cũng đều không có vẻ mặt tốt đẹp gì.
"Số người sống sót trong trò chơi《 Trốn Tìm 》 tổng cộng là 251 người, ta đã chia nửa số lượng thành và đặt mỗi bên tại hai cổng Nam, Bắc của công viên giải trí, các ngươi sẽ hội ngộ với bọn họ sớm thôi nên đừng trưng ra cái kiểu mặt như ăn phải phân thế."
100 thí sinh của cổng phía Nam: "..."
Biết Từ Nhất không hoàn toàn tách khỏi mình, tâm trạng Khởi Dư triệt để thả lỏng.
MC lấy ra một vài tờ giấy, đọc lướt qua một lượt rồi vo viên chúng ném đi: "Luật lệ rườm rà quá, ta sẽ vắn tắt nó vậy."
"Không có luật lệ nhất định gì đâu, các ngươi cứ thoải mái tận hưởng trong công viên đi, sẽ có hướng dẫn viên ở đấy chỉ cho các ngươi biết nên làm gì."
"Thí sinh nào hoàn thành 100 điểm chỉ tiêu sẽ có được vé rời cổng của công viên, trước thời gian quy định, mười người cuối cùng còn lại sẽ rời đi theo công viên giải trí này, nghĩa là sự tồn tại của họ sẽ bị xóa sổ theo công viên ấy, cho nên đừng lười biếng nha, các ngươi sẽ chết đó."
"Bên trong trò chơi thứ 2 có ẩn giấu hai đạo cụ cao cấp, chúng nó khá là khác biệt, so với đạo cụ cao cấp vừa rồi thì bọn nó tuyệt đối là hai đạo cụ cao cấp có lợi nhất cho nhân loại các ngươi. Cố gắng tìm ra nó đi, có khả năng nó sẽ cứu mạng các ngươi đấy."
Đồng hồ cổ đằng sau MC di chuyển từng giây, khi kim dài với kim ngắn đồng thời chỉ số 7, MC vỗ đầu một cái rồi nói: "Quên mất, công viên giải trí mở cửa lúc 7 giờ sáng và kết thúc trong 7 giờ tối, quá thời gian quy định, không chỉ mười người còn lại cuối cùng mà bất kỳ ai còn kẹt lại trong công viên cũng sẽ tan biến. Các ngươi nên hiểu rõ công viên không ngại khi có khách tới chơi dài hạn đâu."
"Được rồi, tới đây thôi, không làm trễ nãi thời gian của các ngươi nữa. Vậy nha, chúc may mắn các thí sinh thân ái ~" MC cười khanh khách vẫy tay chào tạm biệt, màn hình điện tử cũng tối đen đi, trở lại làm đồ vật không còn tác dụng.
Cổng lớn 'kẽo kẹt' mở ra, bánh xe gỉ sắt lăn ở khe di chuyển rất chậm, mãi cho tới năm phút sau mới hoàn toàn mở rộng, phía trong đã có sẵn một người đàn ông mặc đồng phục gọn gàng đứng đó chờ.
Nhìn dáng người của người đàn ông thì trông anh ta vừa bước vào độ tuổi ba mươi, hai bàn tay đeo găng tay trắng cầm xấp vé vào cửa, gương mặt anh ta bị che lại bởi một chiếc mặt nạ trắng toát chỉ đục hai lỗ ở mắt và mũi, mái tóc khá bồng bềnh bị cháy sém ở hai bên Thái Dương làm thành hình thẳng có hơi méo mó như bị lửa bén.
Bởi vì khí chất quỷ dị của người đàn ông khiến mọi người lưỡng lự không biết có nên vào hay không, dù bị người kế bên đẩy về phía trước cũng nhanh chóng lùi lại.
Người đàn ông bật ra tiếng cười, cất bước tiến lại chỗ bọn họ, nhã nhặn hỏi: "Là tôi làm mọi người sợ à? Mọi người sợ tôi sẽ giết mọi người sao? Đừng sợ, tôi sẽ không động thủ giết người đâu."
Trong một thoáng chốc, Khởi Dư cảm thấy mình đã nghe giọng nói này ở đâu đó, mờ nhạt trong trí nhớ, quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Có được lời này của người đàn ông, một thí sinh gần đó lớn gan hỏi: "Tại sao không? Chẳng phải mấy người thích chứng kiến cái chết ngu xuẩn mua vui của chúng tôi lắm à?"
Người đàn ông không có vẻ gì là tức giận, thản nhiên trả lời: "Nó khá là mất công và phí thời gian, so với đó tôi thích nhìn đồng nghiệp của tôi xử lý mọi người hơn là tự mình làm việc."
Các thí sinh: "..." Đối mặt với câu trả lời như thế này nên vui hay nên bực đây?
"Được rồi, trò chuyện kết thúc ở đây. Mọi người nên tập trung nhận vé vào cổng rồi tham gia các trò chơi bên trong công viên giải trí để lấy 100 điểm chỉ tiêu trước 7 giờ tối đi." Người đàn ông từ tốn xoa xoa mép cạnh của mặt nạ: "Dù sao thì, mọi người đâu có muốn chết, đúng không?"
Đám người chơi nhìn nhau rồi nhìn người cầm vé, sự lo lắng bộc lộ rõ trên từng biểu cảm, Khởi Dư đứng trong đám người dần thấy mỏi chân, lại không muốn là người đầu tiên đi lên làm kẻ tiên phong, bất đắc dĩ phải nhẫn nại chờ đợi.
Nhưng cũng không phải để cô đợi lâu, một cậu nhóc chừng mười hai, mười ba tuổi đã xung phong bước lên trước, nhận lấy vé trong tay người đàn ông rồi đi vào trong. Ai nấy còn đứng đực ở chỗ như tìm thấy vịt mẹ mà nối đuôi cậu bé thực hiện hành động y hệt.
Khởi Dư cầm lấy vé người đàn ông đưa cho, xoay qua xoay lại nhìn một chút, thấy nó không có gì đặc biệt cũng thôi mày mò. Chử Đông đi cạnh cô cẩn thận gập vé lại rồi đẩy nó vào trong cái ghim cài áo, không nhịn được than thở: "Một đứa trẻ mới hơn mười hai tuổi đã phải vào cái chương trình đáng chết này, thật đáng thương..."
Cô nhìn động tác của Chử Đông, hơi hơi hiếu kỳ: "Cậu coi trọng tấm vé đó làm gì?"
Chử Đông vốn cho là Khởi Dư sẽ không bắt chuyện với mình, nghe được câu hỏi của cô, cao hứng đáp: "Đồ vật mà NPC trong đây giao cho không có cái nào vô dụng cả, đôi khi nó còn là lý do dẫn đến cái chết vô danh của bạn, tôi đã học được bài học đó trong mấy mùa trước."
"Ồ."
Cậu xoắn xuýt một chút rồi ngập ngừng hỏi: "Cô tên Mạc Khởi Dư đúng không? Tôi có thể gọi cô là Tiểu Dư như Từ Nhất không?"
Khởi Dư chém đinh chặt sắt nói: "Không thể. Tuyệt đối không thể."
Bị từ chối thẳng mặt như thế, Chử Đông xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, lại nghe cô nói tiếp: "Đừng tự tiện học theo Nhất Tử, chúng ta không thân quen đến mức ấy. Gọi tên bình thường thôi."
Suy cho cùng vẫn là bị từ chối, nhưng Chử Đông lại thở phào: "Vậy gọi cô là Khởi Dư nhé? Tôi không quen kêu cả tên họ của người có ba chữ như vậy."
"Tùy tiện." Cô cau mày đầy khó chịu. Tên ngốc này phiền chết đi được.
Đoàn người vừa mới đi vào bên trong gần giữa trung tâm liền trông thấy người đàn ông ban nãy còn đứng ở cổng vào nay đã thần thần bí bí đứng ở nơi không cách bọn họ bao nhiêu mét.
Người đàn ông đeo mặt nạ một tay chống hông, một tay giơ các tấm vé lên vẫy vẫy: "Mọi người đều có vé vào cửa cả rồi chứ? Nghiêm túc nhắc nhở đây, đừng có làm mất vé, muốn ra khỏi đây sau khi đã có đủ điểm, mọi người vẫn phải trả lại cho tôi vé đó. Không có vé thì đừng mơ tưởng ra khỏi đây, chỉ vậy thôi."
"Giờ thì thoải mái vui chơi với các trò giải trí của công viên đi, mỗi trò chơi đều hiện bảng số cho mọi người biết sau khi hoàn thành nó thì mọi người sẽ thu về được bao nhiêu điểm. Tùy ý lựa chọn, tôi không bắt ép ai đâu."
"Từng trò chơi đều có người canh chừng ở đó, họ đưa mọi người cái gì tuyệt đối đừng đánh mất. Vốn dĩ tôi không cần phải nhắc nhở cái này, nhưng ai nói tôi thích mọi người đến vậy chứ. Trước 7 giờ tối, tôi sẽ gặp lại mọi người, bye bye." Người đàn ông phất tay với các sinh rồi quay người rời khỏi.
NPC quan trọng đã bỏ đi, đoàn người hai mặt nhìn nhau rồi tự động tản ra tìm trò chơi để chơi.
Khởi Dư bỏ tay vào trong túi áo khoác, chuyển hướng mũi chân đi về phía cửa Bắc. Chử Đông cầm bản đồ công viên đi bên cạnh cô, nhận ra cô không định chơi trò chơi mà đi tìm Từ Nhất trước, bèn cẩn thận hỏi thăm: "Khởi Dư, cô muốn tới chỗ Từ Nhất trước à?"
Khởi Dư không nhìn Chử Đông, cũng không trả lời cậu.
Cậu xoa xoa gáy, buồn rầu không nói nên lời.
Bạn gái Từ Nhất thực sự là không thích hợp để ở chung mà.
Đi được nửa đường, bỗng cách đó vài bước có một đoàn diễu hành quái dị nhảy múa tưng bừng, nhộn nhịp khác thường khiến người qua đường vừa phòng bị vừa hiếu kỳ dõi theo, đoàn diễu hành không màng ánh mắt của khán giả mà vặn eo xoay người theo một độ cong mà người bình thường khó mà làm được.
Chử Đông tai thính nhìn tư thế vặn vẹo của bọn họ mà không nghe thấy tiếng gãy xương khi làm ra động tác có độ khó cao như thế, da gà da vịt cũng thi nhau bò lên da dẻ.
Đoàn diễu hành múa xong một đoạn liền di chuyển, những người vây quanh hốt hoảng nhường đường không dám lại gần, đoàn diễu hành nhìn thấy hai người Chử Đông và Khởi Dư phía trước, đột nhiên tăng tốc độ phi tới chỗ bọn họ.
Lông tơ trên người Chử Đông dựng thẳng đứng như đang cảnh báo nguy hiểm, cậu há miệng muốn hét lên một tiếng với Khởi Dư, lại bị đoàn diễu hành không biết vì sao lại đến nhanh như vậy tông mạnh vào!
Khởi Dư đoạt bản đồ trong tay Chử Đông từ trước đang chăm chú xem đường, kế bên bị người ta đụng phải, lực đạo không nhỏ làm cô buồn bực ngẩng đầu, đang muốn xem chuyện gì diễn ra thì Chử Đông nhào về chỗ cô, muốn né cũng khó, bởi vì sau lưng cậu ta phải có đến mười mấy người mặt trắng má hồng môi đỏ với trang phục lòe loẹt diêm dúa cũng đang đè cứng cậu ta, cố ý vô tình đẩy hai người bọn họ đến chỗ nào đó.
Cô bị đẩy lùi vài bước, chân vấp phải bậc thang, thân thể mất cân bằng ngã ra sau. Khi cô cho rằng mông mình sẽ hôn đất mẹ thì vật c ứng sau lưng đỡ lấy cô lại bác bỏ ý nghĩ đó.
Khởi Dư ngồi trên một đoàn tàu nhỏ, chỗ cô té vào là ghế ngồi đầu tàu, cô chưa kịp ngồi ngay ngắn lại thì Chử Đông bị đoàn diễu hàng đẩy ngã nhào lên người cô.
Cùi chỏ Chử Đông thọc mạnh vào bụng Khởi Dư, hông cậu cũng ép chặt cẳng chân còn đang vắt ngang trên mép cạnh cửa tàu của cô, đau đớn truyền đến khiến dây thần kinh Khởi Dư như đứt phựt, cô nhấc cao chân còn lại không bị đè muốn đạp Chử Đông thì thanh chắn của đoàn tàu đóng lại, loa phát thanh từ chỗ người trông coi nơi này vang lên.
「 Các hành khách trên toa tàu xin chú ý lắng nghe, trò chơi《 Thuyền Hải Tặc 》sắp sửa bắt đầu, kính mong các hành khách chỉnh đốn hành vi, ngồi ngay ngắn đúng vị trí, thắt dây an toàn cẩn thận. 」
「 Nhắc lại, tuyệt đối không được rời khỏi chỗ ngồi của mình. 」
「 Nếu có gì xảy ra sau khi các vị làm trái lời tôi, mọi hậu quả sẽ không do chúng tôi chịu trách nhiệm. 」
「 Kính chúc các hành khách chơi đùa vui vẻ. 」
Khởi Dư: "..."
Chử Đông: "..."
———
*Góc nhỏ của truyện*
Bị cưỡng ép bước lên thuyền giặc, Khởi Dư rít gào: Đợi đã! Làm thế nào mà từ đứng giữa đường, bị đẩy một cái tôi liền đi vào khu trò chơi rồi? Chuyện này không khoa học!
Tác giả bình tĩnh ngoáy tai: Ài —— Đừng để ý tiểu tiết làm gì, cứ thư giãn đi, ngươi là nhân vật chính mà.
Chử Đông: QAQ
Còn tui thì sao? Tui là nhân vật phụ phụ phụ mà!