Chương 1: Ra ngoài, một thế giới đầy sự mới lạ.
[ Nơi này thật tối, thật cô đơn, có đúng không? ]
[ Cô muốn rời khỏi đây không? ]
[ Chỉ cần cô muốn, tôi có thể giúp cô. ]
Trong không gian tĩnh lặng không lấy chút ánh sáng, một giọng nói điện tử không rõ nam nữ chợt vang lên vô cùng quỷ dị.
"A, có người nha! Ngươi là tới làm bạn với ta sao?"
Nghe được tiếng động, Khởi Dư cao hứng nhìn xung quanh, nơi này tối đen, nhìn một hồi vẫn không nhìn ra được cái gì, cô cũng không thất vọng.
[ Cô có muốn rời khỏi đây không? ] Hệ thống không trả lời cô, lặp lại câu hỏi cũ.
Khởi Dư nheo mắt, giọng nói mềm mại pha chút lười nhác: "Muốn nha."
Nói xong, cô cử động tay chân, tiếng dây xích 'lạch cạch' vang lên cực kỳ rõ ràng.
Để có thể giam cô lại một chỗ, dây xích này đã được làm ra từ lực lượng của hàng vạn người đứng đầu, ngay cả người yếu nhất cũng tới góp sức một chút, đây vừa là ngăn cản cô dùng cách nào đó rời đi, cũng vừa là ngăn cản kẻ tiểu nhân có ý đồ giải phóng cô. Nếu sức mạnh không đủ mà tác động vào nó, ngược lại sẽ khiến người đó bị phản phệ nặng nề, đương nhiên, thịt nát xương tan cũng chỉ là hậu quả nhẹ.
Bọn họ dụng tâm đến vậy, cô chính là muốn nói cho cái giọng nói đó rằng: Ngươi cảm thấy ngươi có thể đối phó đoạn dây xích này được sao?
May mắn, đoạn dây đủ dài, nó không quá trói buộc cô, chỉ làm cô không thể rời khỏi đây mà thôi.
[ Xin mời ấn bảng dưới đây. ]
Khung cảnh vốn đen mịt mùng bất thình lình hiện ra bảng điện tử ánh sáng màu xanh nhạt.
Khởi Dư chẳng nhớ nổi chính mình đã bao lâu không được thấy ánh sáng, nhìn nguồn sáng mỏng manh duy nhất trước mặt mình, ý cười trong mắt cô ngày càng đậm.
Có lẽ... Có lẽ đi. Cô cũng bị nhốt quá lâu rồi, khát vọng muốn ra ngoài nhìn thế giới một cái, ngày qua ngày vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, phiền muốn chết, vậy nên cô tới thỏa mãn nó, sau đó nó sẽ ngoan ngoãn ngủ say đúng không?
Nghĩ như thế, cô liền vươn tay ấn nhẹ lên bảng "XÁC NHẬN", 'bộp' một tiếng, bảng điện tử biến mất, thay vào đó là pháo hoa giấy đủ mọi loại màu sắc bắn lên, kèm theo bóng bay nhỏ lượn lờ phía trước, trông vô cùng hài hước.
[ Xin chúc mừng ký chủ đã xác nhận thân phận thành công, sau đây là thông tin cá nhân của cô. ]
[ Họ tên: Khởi Dư.
Tuổi tác: Chưa rõ.
Sở thích: Chưa rõ.
Sở ghét: Chưa rõ.
Điểm mạnh: Bất tử.
Điểm yếu: Chưa rõ.
Năng lực: Mộc, chưa rõ.
Đạo cụ: Sáo.
Thân phận hiện tại: Tội nhân nguy hiểm đang bị giam giữ.
Chú ý: Không thể tùy tiện hành hình hoặc chịu tổn thương từ tác động bên ngoài. ]
[ Chỉ số thu thập: 0. ]
Khởi Dư: "Ha, mi không có cách nào điều tra ta nên lấy số liệu thông tin từ chỗ bọn họ à?"
[ Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần. ]
[ Bắt đầu truyền tống... ]
Khởi Dư chỉ vừa kịp nghe hệ thống thông báo, sau đó liền mất đi ý thức.
***
「 Trước danh xưng người tốt — kẻ xấu, tôi vĩnh viễn không hiểu nổi mình là ai. 」
— Tần Khởi Dư —
***
Khởi Dư tỉnh lại, đập vào mắt là một khuôn mặt hư thối dơ bẩn của đàn ông, miệng gã đầy giòi đất, kẽ răng nhớp nháp máu, khoang hàm gớm ghiếc hướng về phía cổ cô cực nhanh cắn xuống.
Khởi Dư rùng mình, theo bản năng né sang một bên, sau khi tránh được một đợt tập kích thì vội vàng hét lên: "Cứu ta!"
Dứt lời, từ bên cạnh xuất hiện những cành cây sần sùi nhưng sắc bén như mũi kiếm phi tới đâm xuyên đầu gã đàn ông trước mặt, máu đen theo đó mà bắn lên mặt cô, khiến con ngươi màu xanh cũng vì thế mà co rụt lại.
Xác nhận thi thể loang lổ máu cùng vết cắn nặng nhẹ nằm im không nhúc nhích nữa, cô nhanh chóng chạy về đằng sau, mượn lực của cành cây lớn nhảy lên thân cây gần mình nhất.
"Hù... Hù chết bổn bảo bảo." Khởi Dư ngồi trên cây, vừa thở dốc vừa lau máu trên mặt, đột nhiên, cô ngừng lại động tác, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn nà xa lạ có điểm bẩn này, trong lòng thập phần phức tạp.
Cô đã ra được khỏi đó, nhưng lại không bằng chính cơ thể của mình. Loại chuyện thấp kém như cướp đoạt thân xác này, để 'đám kia' biết được, chuyện hề này nhất định sẽ đủ cho họ cười nhạo cô một trăm năm!
Giọng nói kia nói mình gọi 'hệ thống'? Nha, xem ra hệ thống là một kẻ lợi hại trong lợi hại, đám lão già kia biết bọn họ đã cố gắng đến mức đó mà vẫn để cô thoát được, khẳng định sẽ khóc đến thảm a.
Lợi hại thì lợi hại, nhưng mà mẹ nó, cái đồ hệ thống kia cũng đủ ngu ngốc! Vừa mở mắt ra cô đã xém bị người khác đem thành đồ ăn mà ăn rồi!
[ Ký chủ, tôi không có! ] Vừa nghe Khởi Dư mắng mình, hệ thống cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Nó cũng đâu được lựa chọn đưa cô vào thời điểm nó muốn chứ, đây là máy chủ lựa đúng thời gian này mới cho phép nó đưa cô đi xuyên mà!
"Được rồi, chuyện người vừa nãy là sao thế? Thế giới bên ngoài đã sa đọa thành thế này rồi à?" Thực bẩn thỉu, thực xấu xí. Rốt cuộc 'ngươi' thích cái gì chứ.
[ Không phải. ]
[ Ký chủ có tiếp nhận cốt truyện không? ]
Khởi Dư gật đầu.
[ Bắt đầu truyền tải cốt truyện... ]
***
Vị diện này chính là tận cùng của thế giới, hay còn gọi là mạt thế.
Nửa tháng trước, dịch bệnh lạ bùng phát, con người cũng không có ý thức cảnh giác nào, họ cho rằng đây cũng chỉ là một loại bệnh dịch cúm lạ, không sớm thì muộn các bác sĩ, nhân viên y tế của các bệnh viện hàng đầu sẽ điều chế ra thuốc kháng sinh ngừa bệnh.
Tuần thứ hai của mạt thế, dưới sự cắn xé dã man của những người đã bị nhiễm bệnh, nhân loại rốt cuộc cũng hiểu được nó không đơn giản là dịch cúm lạ nữa, người bị nhiễm đã chết nhưng vẫn có thể sống dậy, di chuyển khắp nơi để cắn bọn họ.
Hoặc là cắn chết, hoặc là cắn cho lây nhiễm, bọn họ bắt đầu khủng hoảng tinh thần, mang theo tâm lý không ổn định gây ra một cuộc bạo động không hề nhỏ, ngay cả quân đội đặc nhiệm tối cao của đất nước cũng không đè xuống được.
Sợ hãi trước những Zombie, con người đã đạp lên đạo đức, pháp trị của thế giới này mà bỏ chạy lấy mình, lễ nghĩa tan vỡ, đạo đức luân tang.
Nhiều nhà nghiên cứu học còn chưa kịp tìm hiểu rõ nguồn gốc của căn bệnh này đã bị thân nhân của mình ôm chặt cắn xé, máu thịt nát bét.
Máu chảy thành sông nhuộm đỏ mặt đường, thi thể thiếu khuyết bộ phận nằm rải rác khắp nơi, không khí cũng bốc lên mùi tanh tưởi của xác chết hư thối, Nhân Gian chính thức trở thành nơi luyện ngục tăm tối nhất.
Tưởng chừng mọi thứ không còn hi vọng gì nữa thì đột nhiên con người lại xuất hiện một loại sức mạnh để chống lại quỷ dữ, được gọi là dị năng.
Đáng tiếc, số người sở hữu dị năng chiếm không nhiều, dị năng giả có thể cứu lấy mình nhưng chưa chắc đã đủ sức lực đấu với lũ sinh vật ngoài kia để cứu người.
Tuy vậy, người đời dù đối với những dị năng giả vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhưng vẫn đặt toàn bộ hi vọng lên họ, hi vọng họ có thể cứu lấy bọn họ.
Nữ chủ của chúng ta, Cố Thư Di là một tiểu thư quyền quý sống trong nhung lụa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhìn thế giới này sụp đổ cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh.
Sau khi bùng phát dị năng, phát hiện dị năng của mình là tinh thần lực hiếm có, Cố Thư Di như được *tiêm máu gà, từng bước lập ra tiểu đội có thực lực không kém cạnh đi tìm vật tư và cứu vớt những người còn sống trên đường.
*Tiêm máu gà: Mặt đỏ bừng bừng, khí thế hừng hực.
(Xin lỗi, mình hiểu nghĩa theo thế nào thì sẽ giải thích thế đó nha.)
Căn cứ Thiên An, đây là nơi nam nữ chủ gặp nhau. Nam chủ Hàn Lâm cảm thấy hứng thú với Cố Thư Di vì Cố Thư Di là nữ nhân nhưng lại không có dáng vẻ của nữ nhân, có thể tìm vật tư lại có thể tự mình chiến đấu với lũ sinh vật ngoài kia, còn có ánh mắt quật cường và trái tim lương thiện, quả thật giống như một viên ngọc sáng chói nhất trong vũng bùn dơ bẩn bụi bặm.
Hàn Lâm là người đàn ông thuộc phái thực lực lại có nhan sắc đỉnh cao, đã cướp đi không ít trái tim của nhiều phụ nữ cùng với sự ngưỡng mộ của người xung quanh, người đàn ông toàn năng như vậy thế mà lại rơi vào lưới tình của Cố Thư Di.
Cố Thư Di sau này được Hàn Lâm tỏ tình, không đồng ý cũng không từ chối, Hàn Lâm nghĩ mình không đủ tâm ý nên theo đuổi càng mãnh liệt, hai người cứ như vậy mập mờ với nhau suốt một đoạn thời gian dài, sau nhiều lần vào sinh ra tử Cố Thư Di cũng chịu chấp thuận.
Hai người đi đâu cũng phát cẩu lương bừa bãi, khiến chị em và anh em trong đội ghen tỵ gần chết. Cuối cùng, thế giới này tuy không cứu được nữa nhưng họ cũng không bận tâm, người sáng lập ra căn cứ qua đời, họ được quần chúng ủng hộ bước lên vị trí chủ, nắm tay nhau đi đến bến bờ hạnh phúc, con cái sung túc.
Nguyên chủ Tần Khởi Dư là tiểu công chúa của khu căn cứ, ỷ vào cha mình là người sáng lập lên nơi này nên kiêu ngạo hống hách, nhìn thấy Cố Thư Di được nhiều người vây quanh cô ấy cực kỳ khó chịu, quyết định phải tỏa sáng hơn cô ta.
Cô ấy mặt dày bám theo đoàn đội của nam nữ chính, vì địa vị của cô ấy nên bọn họ khó chịu cũng không dám từ chối, suốt cả quãng đường Tần Khởi Dư đều muốn cùng Cố Thư Di so tài một trận, kết quả thành ra lại kéo chân sau không ít, khiến người ta phiền chán không chịu nổi.
Tần Khởi Dư nhịn xuống ánh mắt khinh thường của mọi người, tự chủ trương rời khỏi đội đi tìm vật tư để làm bọn họ thay đổi cách nhìn về cô ấy, lúc trở về không tìm thấy ai cô ấy liền biết bản thân đã bị bọn họ bỏ lại. Chính mình yếu đuối không sức mạnh, đến cuối vẫn là chết dưới miệng Zombie.
***
"Vậy mi muốn ta làm gì?" Khởi Dư nhẹ nhàng dựa vào thân cây, giơ tay xoa huyệt thái dương vừa chịu cơn đau nhẹ: "Trả thù cho cô ta?"
Cô đoán vừa nãy là cô xuyên đúng lúc nguyên chủ sắp chết dưới miệng lũ ghê tởm đó đi?
[ Không, cô chỉ cần thu thập chỉ số ngầu là được, đó cũng chính là nhiệm vụ sau này của cô ở những thế giới khác. Nguyện vọng của nguyên chủ, hệ thống sẽ tự giải quyết. ]
"Chỉ vậy thôi?"
[ Chỉ vậy thôi. ]
Hệ thống cảm thấy rất đắc ý, nó không bắt cô đi thực hiện nguyện vọng cho nguyên chủ, cũng không bắt cô đi giữ nguyên thiết lập tính cách nhân vật để không bị OOC, càng không bắt cô đi công lược nam thần.
Hệ thống tốt đẹp như nó kiếm ra ở đâu chứ?
"Ừm, vậy thế nào mới tính là chỉ số ngầu?"
[ ... Chắc là khiến mọi người cảm thấy cô rất bá khí, ngầu ngầu như nam nữ chủ? ] Nó quên mất quy tắc thu thập chỉ số ngầu rồi, lấp liếm cho qua đã, trở về lại xem điều kiện là gì.
Hệ thống trước giờ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không để sơ sót này làm mất mặt mình trước tân ký chủ!
Tôn nghiêm của nó, phải được giữ gìn!
"Mi là người phát nhiệm vụ mà nói có vẻ không chắc chắn lắm nha?" Khởi Dư ngừng lại một chút rồi cười lên: "Không đúng, mi không phải người."
[ ... ] Mặc dù cô nói không sai nhưng nó lại cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục một cách trắng trợn...
[ Nhắc nhở ký chủ, thế giới này vì nam nữ chủ mà có, cô tuyệt đối không thể giết họ, và để tránh những rắc rối không cần thiết, cô cũng không nên tùy tiện giết người. ]
"Uầy, mi đề cao ta quá rồi, ai giết ai còn chưa biết đâu."
[ Còn nhiệm vụ, cô tự mình phát huy! ] Hệ thống giận dỗi offline.
Khởi Dư đảo mắt nhìn một vòng, bầu trời có màu xanh tươi mát nhưng lại một mảnh u ám, khói bụi từ các cấu trúc cao thấp đổ nát xung quanh tỏa lên một góc trời, mùi máu tanh và mùi hôi của thi thể thối rữa lẫn vào nhau trong không khí, bên tai là những tiếng gầm rú, khóc than vang vọng không rõ nơi đâu. Đây là thế giới chìm sâu trong vực thẳm, thế giới của sự tuyệt vọng.
"A! Cứu tôi, cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với!!"
"Tôi không muốn chết!"
"Hu hu, ai đó làm ơn cứu với ——"
Nghe được tiếng hét chói tai của người phụ nữ, mí mắt Khởi Dư giật giật, cô cúi đầu nhìn khung cảnh bên dưới.
Bên dưới, một đám học sinh năm người, ba nam hai nữ chạy thục mạng về phía trước, đằng sau là cả đoàn Zombie đông đảo đuổi theo, chỉ nhìn qua thôi đã khiến người ta rợn hết tóc gáy, Khởi Dư cũng không ngoại lệ.
Nhìn ngoại hình của họ kìa, ghê chết mất!
Không, bổn bảo bảo đổi ý rồi, thế giới này thật con mẹ nó đáng sợ!
Bổn bảo bảo muốn về nhà!
"Mau giấu ta đi."
Cành cây bên cạnh nghe giọng cô khẽ cự quậy, nâng chùm lá dày đặc từ từ che trước người Khởi Dư, trừ phi là đứng dưới gốc cây nhìn lên, bằng không từ xa sẽ không thấy được, đi ngang qua sẽ khó nhận biết.
"Chỗ kia! Mau trốn vào cây đại thụ kia!"
Nhóm học sinh vội vã chạy tới trốn sau thân cây to đùng bên cạnh, họ ngồi bệt xuống, vừa thở hồng hộc vừa lau đi mồ hôi cùng nước mắt sinh lý.
Khởi Dư chớp chớp mắt, quan sát họ từ trên xuống rồi vui vẻ nói: "Nè, mi nói xem, màu da của họ có phải hết sức đặc sắc đúng không? Có vàng, có trắng, cũng có đen, mặt mũi tuy bẩn thỉu nhưng vẫn dễ nhìn hơn cái gã vừa nãy định ăn sống ta a."
Cây đại thụ rung nhẹ như đang đáp lại lời nói của Khởi Dư.
"A, ở trên kia có người!"
"Đâu?!"
"Trên cây!"
Cả nhóm liền ngẩng đầu nhìn, đúng như cô gái bên cạnh nói, trên thân cây quả thực có người đang ngồi!
Nam sinh Giáp quát: "Ai?! Người hay thi?"
Nam sinh Ất cẩn thận nói: "Hình như không giống Zombie, có lẽ là người."
Nam sinh Bính lắc đầu: "Dù là người nhưng lỡ bị cắn rồi thì sao?"
Nữ sinh Giáp: "Đúng đó, đúng đó!"
Nữ sinh Ất: "Ừ, vẫn là nên cẩn thận một chút."
"..." Khởi Dư ghé vào thân cây, có chút thú vị nhìn bọn họ: "Họ đang theo thứ tự để nói từng câu?"
Cây đại thụ: "..."
———
*Góc nhỏ của truyện*
Hệ thống: Nhiệm vụ của cô là thu thập chỉ số ngầu.
Khởi Dư: Thế nào là chỉ số ngầu?
Tác giả: Chính là làm màu nha!
Khởi Dư lập tức hoảng thành một đoàn: Bổn bảo bảo là phụ nữ tay trói gà không chặt, là người cần được che chở và nâng niu! Làm màu là cái gì? Không biết!
Hệ thống: ...
Tác giả: ...
(Vừa có được một quả bìa siêu xinh đẹp! Cảm ơn MoonShop nhiều lắm luôn á. Nếu bạn nào có ý định viết truyện hay sáng tác truyện, muốn có một cái bìa đẹp như tác giả thì hoan nghênh tới MoonShop đặt đơn và ủng hộ shop nha ❤️)