Edit: Trần Thị Nhiệt

Mặc dù, Cấm Quân viện không phải là nơi Phượng Cửu Nhi muốn vào nhất, nhưng, tới đâu hay tới đó vậy.

Chiến Dục Hành muốn mở cửa sau, cho nàng trực tiếp nhập học, nhưng, để tránh người khác dị nghị, Phượng Cửu Nhi nhất định phải tự mình tham gia tuyển chọn.

Khi nàng cố chấp muốn làm một việc, thần thái kia, nụ cười tràn đầy tự tin kia lại khiến Chiến Dục Hành hơi mất phương hướng.

Luôn có một loại ảo giác, đó chính là, tiểu Cửu Nhi của hắn thật sự đã trở về.

Nhưng, mỗi khi nàng cười ngây ngô với hắn, thì phần mê luyến kia trong nháy mắt đã bị làm cho biến mất không còn thấy tăm hơi.

Bởi vì tiểu Cửu Nhi của hắn, sẽ không cười ngu ngốc như thế...

Hạng mục tuyển chọn rất đơn giản, vòng đầu tiên, thi võ.

Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, tỷ thí võ nghệ chính là cách trực tiếp nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất.


"Cửu Nhi, lát nữa thua cũng không sao, ta sẽ nghĩ cách, không được làm mình bị thương."

Trước khi Phượng Cửu Nhi đi rút thăm, Chiến Dục Hành nhắc nhở nói.

Phượng Cửu Nhi quay đầu lại nhìn hắn, cười đến ngu ngốc: "Muội biết rồi, đánh không lại thì muội sẽ chạy."

Chỉ là bây giờ nàng không muốn nói chuyện với Chiến Dục Hành một chút nào, nàng muốn tham gia tuyển chọn, vừa không thể thua, lại vừa không thể bày thực lực thật sự của mình ra trước mặt hắn.

Chiến Dục Hành ở đây, thật sự rất phiền người khác, trong vài phút sẽ bị nhìn thấu.

"Hành ca ca, vừa rồi muội thấy sắc mặt Thanh Âm tỷ tỷ tái nhợt, nhìn dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổ huyết."

Dù sao hắn quan tâm Phượng Thanh Âm như vậy, nên tranh thủ thời gian đi xem nàng ta, chỉ cần đừng gây trở ngại cho nàng là được.


"Không sao, có nô tỳ đi cùng, nếu như thật sự có chuyện gì, các môn viện đều có y quán, không cần lo lắng."

Chiến Dục Hành nhìn sân luyện võ trước mắt, mọi người đều đã bốc thăm, quyết định đối thủ của mình, hắn có chút lo lắng.

Lỡ như vận khí không tốt, rút trúng một kẻ đặc biệt lợi hại, thua là chuyện nhỏ, chỉ sợ là nàng sẽ thật sự bị đả thương.

Phượng Cửu Nhi hơi mất kiên nhẫn, lúc cần thì hắn không xuất hiện, lúc không cần hắn, thì lại cứ một mực ở bên.

Ngoài cửa, một tiểu nha đầu vẻ mặt kích động chạy vào.

Bởi vì nhận ra đó là tỳ nữ đi theo Phượng Thanh Âm, cho nên, thị vệ giữ cửa không hề ngăn cản, mọi người đều biết, Phượng Thanh Âm là thái tử điện hạ đưa đến.

"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, tiểu thư nhà chúng ta thổ huyết rồi, thái tử điện hạ, cầu xin ngài đi xem tiểu thư đi."


Thấm Tuyết chạy đến trước mặt mặt Chiến Dục Hành, tay chân luống cuống hành lễ: "Tham kiến thái tử."

Rồi lại lập tức nói: "Thái tử điện hạ, nô tỳ biết tội, nô tỳ không nên đến đây tìm thái tử điện hạ, nhưng mà, thái tử điện hạ, tiểu thư tái phát bệnh cũ, nô tỳ sợ nàng..."

"Thái tử điện hạ, cầu xin ngài, ngài đi xem tiểu thư đi, lúc nàng ngất đi, vẫn luôn gọi thái tử điện hạ."

Lúc này Chiến Dục Hành thật sự không muốn rời đi, Tín Đức viện có y quán, hắn lại không phải đại phu, tìm hắn cũng vô dụng, hắn không biết chữa bệnh.

"Thái tử điện hạ, lúc tiểu thư còn nhỏ từng bị đâm bị thương, đại phu nói mặc dù vết thương đã khép lại, nhưng, vết thương bên trong sẽ không cách nào hoàn toàn bình phục."

"Lần này tiểu thư bị thương, vết thương mới đè lên vết thương cũ, nàng..."
"Bản cung đi xem một chút là được." Chiến Dục Hành liếc mắt nhìn thị vệ Thanh Vân bên người một cái.

Thanh Vân lập tức nói: "Điện hạ, thuộc hạ sẽ ở đây trông chừng, tuyệt đối sẽ không để Cửu Nhi tiểu thư bị thương."

Lúc này Chiến Dục Hành mới nhìn Phượng Cửu Nhi nói: "Ta đi xem Thanh Âm, sẽ lập tức về ngay."

Thái độ của hắn đối với Phượng Cửu Nhi, thật ra rất tốt, điểm này, Thanh Vân và Thấm Tuyết đều nhìn ra.

Hắn ở trước mặt Phượng Cửu Nhi, không gọi mình là bản cung, mà lại tự xưng "ta", đây là ý không muốn phân tôn ti, thái tử điện hạ vẫn còn có tình cảm thắm thiết như vậy với Phượng Cửu Nhi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play