Edit: Trần Thị Nhiệt

"Ta..." Phượng Thanh Âm trợn tròn mắt, thái tử ca ca đây là...đây là đang cảnh cáo nàng không được nói xấu Phượng Cửu Nhi sao ?

"Thái tử ca ca, những là ta nói..."

"Bất kể là thật hay là giả, ngươi lớn tiếng ồn ào như thế, là đang muốn tuyên cáo với thiên hạ sao ?"

Chiến Dục Hành thu ánh mắt lại, tức giận nói : "Nàng là muội muội ruột của ngươi, ngươi như thế, là đang muốn đẩy nàng vào chỗ chết !"

"Ta không phải !" Phượng Thanh Âm bị hù dọa đến sắc mặt cũng trắng bệch ra, nước mắt lập tức giống như nước lũ vỡ đê, liên tục rơi xuống.

"Nàng bị ngươi tổn thương như thế, còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì ?"

Lúc này Chiến Dục Hành đột nhiên lại có thêm mấy phần chán ghét đối với Phượng Thanh Âm nhìn như dịu dàng, nhưng lại luôn nói ra miệng mấy lời đả thương người khác này.


Hôm nay nếu không phải mẫu hậu cứ bắt hắn đưa nàng ta tới đây, thì hắn sẽ không đi cùng với nàng ta.

Lần trước hắn muốn chạy đến Giám Thiên phủ cứu Cửu Nhi, cũng là bởi vì nàng ta phát bệnh quá nặng, mới khiến hắn chậm trễ.

Đợi lúc hắn đến Giám Thiên phủ, Cửu Nhi đã bị Ngự Kinh Phong đưa đi rồi.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, trong lòng lại nhiều thêm mấy phần áy náy đối với Phượng Cửu Nhi, cũng càng thêm mấy phần chán ghét Phượng Thanh Âm.

Không thèm để ý tới Phượng Thanh Âm vẫn đang khóc thê lương nữa, hắn nhìn Phượng Cửu Nhi, nhẹ giọng nói : "Bản cung đưa ngươi vào."

"Vâng !" Trên mặt Phượng Cửu Nhi vẫn là nụ cười vô tâm vô phế.

Chiến Dục Hành có chút bất đắc dĩ, nếu nàng có thể giống như ở trên xe ngựa ngày hôm qua, dáng vẻ cắn đầu ngón tay suy tư, thì không biết hắn sẽ vui sướng biết bao nhiêu.


Nhưng bây giờ nàng...Một cuộc hỏa hoạn, lại khiến nàng biến thành một người mà bản thân hoàn toàn không quen biết.

Chiến Dục Hành không hiểu, cho dù đầu óc bị cháy hỏng rồi, nhưng những thói quen trước kia của nàng, vẻ mặt hành động, tại sao lại không giữ lại một chút nào ?

Ngược lại hôm nay Phượng Cửu Nhi trước mắt, mặc dù nhìn dáng vẻ vẫn ngây ngốc, nhưng, thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm của đứa nhỏ tinh nghịch, lại cực kỳ giống nàng khi còn bé.

Chiến Dục Hành cứ như vậy đưa Phượng Cửu Nhi vào trong, bỏ lại Phượng Thanh Âm vẫn đang khóc đến thê lương ở phía sau.

Xung quanh, vô số học sinh đến đây báo danh nối liền không dứt, tỳ nữ Thấm Tuyết vội vàng nói khẽ : "Tiểu thư, chi bằng tránh đi trước đã."

Xem ra trước mắt, thái tử điện hạ không thể nào bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, đi ra tìm nàng.


Tiểu thư tiếp tục khóc ở đây, là sợ người khác không biết nàng bị thái tử vứt bỏ sao ?

Phượng Thanh Âm hung hăng trừng mắt nhìn hai bóng dáng đang đi càng lúc càng xa, khẽ cắn môi, lau nước mắt rời đi.

Thái tử ca ca vậy mà lại giúp đứa ngốc kia nói chuyện, chẳng lẽ hắn không nghe thấy lời vừa nàng nói sao ?

Nàng đã ám chỉ nhiều như vậy rồi, Phượng Cửu Nhi thường y phục không chỉnh tề lêu lổng với nam nhân, cô nương như vậy, hắn còn muốn ?

"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy vừa rồi..." Đi đến nơi không người, Thấm Tuyết mới nhỏ giọng nói : "Tiểu thư biểu hiện quá cường thế rồi."

"Ta cường thế lúc nào ? Ngươi không thấy ta khóc thê lương như vậy rồi sao ? "

Phượng Thanh Âm hoàn toàn không phục điểm này.

Nhất định không phải là vấn đề của nàng, là Phượng Cửu Nhi ! Là Phượng Cửu Nhi không biết đã bày ra yêu thuật gì, mê hoặc thái tử điện hạ.
Mặc dù Thấm Tuyết vẫn luôn đi theo bên cạnh Phượng Thanh Âm, nhưng Phượng Thanh Âm có chút ám ảnh đối với người có thân phận tỳ nữ này, không hề chỉ đối đãi đơn giản như một hạ nhân bình thường.

Có đôi khi, Thấm Tuyết có thể được coi là quân sư của nàng.

"Tiểu thư, theo nô tỳ quan sát, vừa rồi thái tử điện hạ là đang thương hại Phượng Cửu Nhi."

"Thương hại ?"

"Đúng vậy, chính là sự bảo vệ của nam nhân đối với người nhỏ yếu hơn, bởi vì những lời tiểu thư vừa nói...quá tổn thương người khác." Phượng Thanh Âm muốn nói gì đó, Thấm Tuyết đã giành nói : "Nam nhân đều có thiên tính bảo vệ người yếu đuối, tiểu thư, lần sau người phải..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play