"Đúng vậy đúng vậy, nếu vết sẹo này của ta khỏi rồi, nhất định sẽ là một người khuynh quốc khuynh thành, so với Cửu hoàng thúc còn......bỏ đi, so với những cô nương khác còn đẹp hơn."

So với Cửu hoàng thúc, thôi đừng so còn hơn, so sánh rồi lại tức chết, túi da này của Cửu hoàng thúc, thần tiên cũng không cách nào so được với hắn!

"Cái kia," Phượng Cửu Nhi hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy cổ tay của hắn một cái, "Cửu hoàng thúc, ngài có thể bỏ ta ra trước được không?"

Nhéo cằm nàng như vậy, cảm giác rất quái dị nha.

Cuối cùng Chiến Khuynh Thành cũng bỏ nàng ra, tới sát bên đầu giường: "Cởi xuống."

Trong lòng Phượng Cửu Nhi lập tức vang lên hồi chuồng cảnh báo, sao còn phải cởi xuống nữa?

Nàng lại đưa ngón tay tới trước mặt hắn thêm một lần nữa, lần này, dường như muốn để sát vào gần cánh môi đẹp của hắn hơn.


"Cửu hoàng thúc, ngài cắn đi, ta chịu được."

"Ngươi chắc chắn?" Không biết tại sao Chiến Khuynh Thành đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, kéo ngón tay nàng lại gần bên môi.

Há miệng, cắn một cái.

"A!" Phượng Cửu Nhi giống như phản xạ có điều kiện né qua một bên, lập tức rụt ngón tay lại, quăng cả nửa ngày: "Đau!"

Dùng sức cắn như vậy, đau chết mất!

"Sợ đau, còn chưa lên đây?" Đáy mắt nam nhân xẹt qua một tia cười như không cười.

Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi ủy khuất cùng không cam lòng: "Ngài cố ý!"

"Ừm." Hắn ngược lại rất hào phóng, không phủ nhận một chút nào cả.

Mười ngón tay đau thấu tim, Phượng Cửu Nhi đau đến mức khóe mắt cũng vương một chút nước mắt: "Cửu hoàng thúc, không phải là ngài muốn hút máu của ta sao? Hút máu thì hút máu, tại sao lần nào cũng......cũng muốn cởi y phục ra?"


Nếu hắn thật sự thích nàng vậy thì không nói làm gì, nhưng, ánh mắt Cửu hoàng thúc nhìn nàng, rõ ràng không có một chút cảm giác xúc động nào của nam nhân đối với nữ nhân.

Nếu đã như vậy, tại sao còn muốn bắt nạt người khác chứ?

"Bổn vương vui." Đây mà là lý do à?

"Cửu hoàng thúc vui thì tuyệt vời lắm sao?"

"Đúng." Không thể nghi ngờ!

Phượng Cửu Nhi thật muốn lấy bàn tay gõ xuống trán hắn một cái, nhưng nàng không có gan.

Đánh Cửu hoàng thúc, đại khái là muốn ngang nhiên rời khỏi Cửu vương phủ - - Bị ném ra ngoài.

Nhưng mà, nàng mới không thèm nghe lời hắn.

"Cửu hoàng thúc, hay là ta cắt đầu ngón tay ra, ngài đừng cắn ta, rồi ngài hút máu có được không?"

Nàng đã rất ấm ức rồi, vì để giải độc mãn tính trong cơ thể hắn, mà nàng vẫn luôn phải phụng hiến máu của mình cho hắn, có đáng thương không cơ chứ?


Dường như Chiến Khuynh Thành đã mất hết kiên nhẫn, vung tay áo lên, Phượng Cửu Nhi giống như bị điểm huyệt vậy, vù một tiếng nằm xuống bên người hắn.

Hắn giơ tay cởi xiêm y của nàng......

"Cửu hoàng thúc, chỉ là hút máu, có nhất thiết phải cởi y phục của ta......y phục bỏ đi không?"

Chân tay nàng vô lực, muốn bò dậy nhưng lại không có một chút sức lực nào.

Nhưng câu hỏi này, đã tồn tại trong lòng nàng từ rất lâu rồi! "Đừng......Cửu hoàng thúc, ngài căn bản là đang cố ý!"

"Ừm." Lần thứ hai nói hắn cố ý, cũng là lần thứ hai hắn thẳng thắn thừa nhận.

Dùng thủ đoạn gì cũng không được, Phượng Cửu Nhi sắp phát điên luôn rồi: "Cửu hoàng thúc, ngài......ngài chính là một kẻ biếи ŧɦái!"

Biếи ŧɦái? Từ này cũng có chút mới mẻ.

Chiến Khuynh Thành trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu: "Bổn vương, chắc là như vậy đấy."
Bàn tay lớn vung lên, chỉ nghe xoạt một tiếng, xiêm y tơ lụa thượng hạng, cứ như vậy bị hắn xé thành hai mảnh.

Phượng Cửu Nhi nắm chặt tay, không có sức phản kháng.

Nam nhân cúi người tới gần, đè sát vào lưng nàng, môi mỏng dừng lại ở đầu vai của nàng.

Trên vai đau đớn, nàng ấm ức đến mức bẹp môi nhỏ lại, thiếu chút nữa là phát khóc.

Đợi sau khi nàng luyện võ công thật tốt, đợi đến lúc nàng lợi hại hơn so Cửu hoàng thúc, nàng nhất định cũng phải lột sạch Cửu hoàng thúc, sau đó nằm lên người hắn, cắn hắn cắn hắn cắn hắn!

Hự, đau quá......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play