“Cha, xin hỏi con đã làm ra chuyện bại hoại gì mà khiến cha tức giận như vậy?”

Phượng Cửu Nhi hơi nhướng mắt, đón nhận ánh mắt tràn đầy lửa giận của Phượng Quân Trác, nàng không chút hoang mang, càng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Phượng Quân Trác chỉ cảm thấy cổ tay mình bị nàng làm cho tê dại, bắt gặp ánh mắt sắc bén của nàng, nhất thời thất thần.

Đứa con gái ngốc nghếch này của ông ta, từ khi nào mà có ánh mắt lạnh lùng đến như vậy?

“Ngươi….”

“Con như thế nào?” Phượng Cửu Nhi bước tới trước mặt đám người, dáng vẻ bình tĩnh thoải mái.

Dáng vẻ này, Phượng Cửu Nhi của quá khứ nào có thể có được?

Thế mà chỉ mới qua một đêm, Phượng Cửu Nhi trước mặt như được tái sinh hoàn toàn!

Tuy trên mặt vẫn còn vết sẹo xấu xí như cũ nhưng khí chất ngời ngời này làm người khác không thể rời mắt.

Phượng Cửu Nhi nhìn chằm chằm mọi người, vẻ mặt lãnh đạm: “Tối hôm qua, Phượng phủ có trộm, ta vì bắt trộm mà rơi vào sau khe núi, cho nên liền nhặt đại quần áo khoác lên người rồi trở về.”

“Làm thế nào mà ta rõ ràng là đang làm chuyện tốt nhưng ở trong mắt các ngươi lại giống như ta đã là chuyện gì xấu xa lắm vậy?”



Nàng bày ra vẻ mặt vô tội, cũng không phải chất vấn gì mà là phảng phất sự khó hiểu đối với tình huống trước mắt.

Bộ dáng dứt khoác không kiêu ngạo không siểm nịnh kia của nàng, một chút cũng không giống như đang nói dối.

Đương nhiên, đứa ngốc sẽ không nói dối, nàng chính là bị ngốc nha!

Phượng Thanh Âm thấy ngay cả Phượng Quân Trác cũng bị lời nói của Phượng Cửu Nhi thuyết phục, ánh mắt nàng ta trầm xuống, bình tĩnh bước qua.

“Muội muội tay muội trói gà còn không chặt, ở đâu ra năng lực giúp đỡ mọi người bắt kẻ trộm chứ? Muội muội đừng có nói lung tung, mọi người sẽ chê cười đó.”

Đột nhiên, Phượng Thanh Âm như là nhìn thấy được gì đó, lập tức bước đến chỗ Phượng Cửu Nhi.

“Muội muội, muội bị thương rồi sao?”Vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy áo choàng của Phượng Cửu Nhi.

Bởi vì áo choàng quá lớn, cổ áo hơi hở ra một chút, Phượng Thanh Âm nhìn thấy vết thương sau vai của Phượng Cửu Nhi.

Nếu như nàng thật sự cùng nam nhân phóng túng qua, thì chỉ cần để mọi người nhìn thấy thân thể của nàng là có thể rõ ràng ngay.

Cho dù trên người không có dấu vết gì, lúc này “vô tình” đem quần áo của nàng kéo xuống, chờ thân thể nàng bại lộ trước mặt mọi người, khi đó, Thái tử cũng sẽ không muốn một nữ nhân không sạch sẽ, đã bị mọi người nhìn thấy hết!

Phượng Thanh Âm tính toán rất tốt, tay đã nắm được cổ áo choàng của Phượng Cửu Nhi rồi dùng sức kéo mạnh.



Mọi người đều có thể nhận ra, dưới lớp áo choàng này thì Phượng Cửu Nhi đang trần như nhộng.

Quần áo mà bị kéo xuống thì cái gì cũng không che được, chuyện này đối với một cô nương mà nói, đó là một chuyện kinh khủng hơn cả cái chết.

Mặc dù Phượng Quân Trác không thích Phượng Cửu Nhi, nhưng ông cũng không nghĩ sẽ làm con gái bại lộ thân hình trước mặt mọi người, đây là một chuyện vô cùng mất mặt.

Nhưng mà, tiếng năm ngón tay đã dùng sức vang lên, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.

Xoạc một tiếng, quần áo trên người bị xé xuống một mảng lớn, làn da trắng như tuyết lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Nhưng, ngoài dự kiến của mọi người, người bị xé rách quần áo vậy mà lại là Phượng Thanh Âm.

Ngay cả Phượng Thanh Âm cũng không nhìn thấy được Phượng Cửu Nhi ra tay như thế nào, thì quần áo của chính mình đã bị xé xuống một mảng.

Vừa rồi, hình như Phượng Cửu Nhi đã bị kinh sợ khi nhìn thấy áo choàng của mình sắp rơi xuống, theo bản năng giơ tay loạn xạ lên.

Mà không khéo chính là, đem quần áo của Phượng Thanh Âm xé xuống.

Quần áo rơi xuống, bờ vai mượt mà, cánh tay trắng nõn đều bị ánh nắng chiếu vào và bại lộ trước đủ loại ánh mắt.

Cảnh tượng này, thật là kinh diễm quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play