Phượng Cửu Nhi giống như một đứa trẻ, từng chút từng chút một chậm rãi xoay người trở lại.

Nhưng mà lật cả nửa ngày vậy mà chỉ mới lật được nửa người.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay khi nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa và gần như muốn từ bỏ, một đôi bàn tay to lớn đã dừng trên người nàng.

“Không…..” Âm thanh ngạc nhiên còn chưa kịp phát ra khỏi miệng thì cả người nàng đã bị Chiến Khuynh Thành ôm vào.

Nam nhân nằm xuống đem nàng đặt vào trong lồng ngực của chính mình, để nàng gối lên cánh tay hắn.

Cảm giác này quen thuộc đến kỳ lạ.

Trong lòng Phượng Cửu Nhi vang lên một hồi chuông cảnh báo, rất giống, thật sự rất giống!

Đồng dạng đều là trúng cổ độc, đồng dạng cần máu của nàng để trị thương, đồng dạng….sau khi trị thương xong, ôm nàng đi ngủ!

Giống như là hơi thở trên người nàng, có thể giúp hắn ngưng thần tĩnh khí vậy!

Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy, trên đời này ở đâu ra chuyện trùng hợp đến như vậy được?

Chẳng lẽ, Cửu vương gia chính là người làm cho quan phủ vừa sợ lại vừa hận kia Môn chủ Thiên Tôn Môn, Đế Vô Nhai?

Nhưng hắn là Vương gia của một nước, quyền khuynh thiên hạ, làm sao có thể là Đế Vô Nhai? Lại làm sao có thể làm ra chuyện trái với vị trí của chính mình như vậy được?

Nếu như Cửu vương gia là tôn chủ Đế Vô Nhai, vậy thì tin tức gây sốc này chỉ sợ đủ để cho triều đình nổi lên một trận kinh thiên động địa đó!

Rốt cuộc, có phải là hắn không?



“Không muốn ngủ?” Giọng nói trầm thấp của nam nhân từ trên đỉnh đầu nàng vang lên.

Phượng Cửu Nhi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh, không để cho hắn phát hiện ra điều gì bất thường.

Nếu hắn thật sự là Đế Vô Nhai, nếu phát hiện ra nàng đang nghi ngờ thân phận của hai người họ, không biết có phải sẽ muốn giết nàng diệt khẩu hay không?

Thuốc dẫn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm lại được, nhưng bí mật kinh thiên động địa như vậy một khi bị vạch trần, hậu quả mang đến thật sự không thể tưởng tượng được!

Phượng Cửu Nhi lập tức nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân đi vào giấc ngủ.

Liền giả vờ như cái gì cũng không biết, có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lần.

Chuyện của nhân vật lớn không có quan hệ gì với nàng hết, nàng chỉ cần điều tra rõ chân tướng của việc vú nuôi bị thiêu chết, chỉ cần những người quan tâm đến nàng được sống tốt.

Những việc khác, tất cả đều không liên quan gì đến nàng!

….….

Mới sáng sớm, ngoài sân đã ồn ào.

Tiếng bước chân của Ngự Kinh Phong từ xa lại gần, ngay lúc hắn gõ cửa, Chiến Khuynh Thành đã từ trên giường ngồi dậy.

Ngự Kinh Phong cũng nghe thấy tiếng động hắn ngồi dậy, trực tiếp nói: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương đến rồi.”

“Lý do.”



“Nói là Cửu Nhi tiểu thư làm bị thương người của Hoàng hậu, nên muốn mang Cửu Nhi tiểu thư trở về trị tội.”

Chiến Khuynh Thành rũ mắt nhìn tiểu nha đầu đang ngủ yên tĩnh bên cạnh chính mình, biết đêm qua nàng đã hấp thụ chân khí của bản thân, hiện giờ chân khí kỳ kinh bát mạch* nối liền, sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy.

*Theo Đông y, 4 khí dương từ trên đi xuống (Thiên khí) và 4 khí âm (Địa khí) từ dưới đi lên, 8 dòng khí hóa trên giao lưu qua cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch.

Hắn vung bàn tay to lớn lên kéo chăn che nàng lại, mới xoay người xuống giường.

Động tác này, từ đầu đến cuối sự dịu dàng không thể diễn tả được này không làm ồn ào đến nàng nửa phần.

Cửu vương gia từ trước đến nay không thích tỳ nữ hầu hạ, cho nên, bất luận là rời giường hay là đi ngủ, đều đã quen với việc một mình.

Có điều Ngự Kinh Phong nghe thấy động tác của Vương gia một chút cũng không nôn nóng, hắn nhẹ giọng nói: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương bên kia…..”

“Nếu như đợi không được, thì mới người hồi cung trước đi.”

Ngự Kinh Phong bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh, lui xuống.

….……

Cửu vương gia có thói quen luyện kiếm sau khi thức dậy vào buổi sáng, luyện kiếm xong còn phải tắm gội thay y phục, sau đó dùng bữa sáng.

Đợi đến khi dùng xong bữa sáng rồi đi đến chính điện, một canh giờ cứ như vậy qua đi.

Chỉ là hình như hôm nay Cửu vương gia thức dậy muộn hơn bình thường ít nhất nửa canh giờ, thời gian Vinh hoàng hậu chờ đợi ngày càng dài.

Nhìn thấy bóng dáng khôi ngô lạnh lùng từ ngoài đại sảnh đi vào, Vinh hoàng hậu nhịn không được đứng dậy bước đến chỗ hắn hai bước chào hỏi: “A Cửu, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play