Mười mấy tên thị vệ bước nhanh về phía trước, đem Phượng Cửu Nhi và ách nô bao vây lại một chỗ.
Sắc mặt ách nô trầm xuống, theo bản năng kéo Phượng Cửu Nhi ra sau lưng mình, ánh mắt sắc bén dừng trên người Phượng Thanh Âm.
Ánh mắt đó, giống như lưỡi dao của một chiếc giày trượt băng sắc bén, xuyên thẳng vào tim!
Phượng Thanh Âm bị doạ đến sợ hãi, theo bản năng lùi về sau hai bước.
Nam tử trước mặt thật sự là ách nô sao? Tại sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Chẳng qua, nàng ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn hai người rồi cười lạnh.
“Các ngươi đã lén lút làm ra chuyện như vậy, mà còn dám bất kính với ta? Mau! Bắt lấy bọn chúng!”
“Vâng, Bát tiểu thư!” Đám thị vệ đồng thời đáp lại một tiếng, lập tức xúm lại chỗ ách nô.
Ách nô siết chặt lòng bàn tay muốn cùng bọn người này liều mạng, không nghĩ tới, có người cầm lấy tay hắn làm hắn sững sờ đến nỗi lửa giận đang tràn ngập trong lòng cũng giảm đi một nửa.
“A……” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tên thị vệ lao đến chỗ hai người đầu tiên che cổ tay lại, lăn trên mặt đất.
Mọi người sửng sốt nhìn chằm chằm nhưng lại không thấy trên người tên thị vệ có bất kì vết thương nào.
Phượng Thanh Âm nổi giận đi đến, dùng một chân đá vào người tên thị vệ: “Ngươi làm cái gì vậy? Đứng dậy cho ta!”
“A…..Bát, Bát tiểu thư, tay của ta, tay của ta……”
“Tên khốn này! Đứng dậy!” Phượng Thanh Âm lại đá thêm một cái, rồi mới nhìn mấy tên thị vệ xung quanh: “Đứng đơ ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?”
Từng người một mới phản ứng lại, lập tức lao đến.
“A…….” Đột nhiên, lại có hai tên thị vệ che tay lại, đau đớn la hét liên lục.
Phượng Thanh Âm nhìn chằm chằm vào Phượng Cửu Nhi đang đứng sau lưng ách nô: “Phượng Cửu Nhi, ngươi đã làm cái gì?”
“Ta đã làm cái gì sao?” Phượng Cửu Nhi nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Ta đến chạm cũng chưa từng chạm vào bọn họ mà.”
“Tay của ngươi đã cử động rõ ràng!”
“Ta cử động tay một chút bọn họ liền ngã rồi sao? Thanh Âm tỷ tỷ, ý của tỷ là, ta là thần tiên sao?”
“Ngươi!” Phượng Thanh Âm không tin tà, đoạt lấy trường kiếm trong tay thị vệ.
Nàng ta không dám làm Phượng Cửu Nhi bị thương, ít nhất là bây giờ không dám, cho nên nhát kiếm này nàng ta dùng sức đâm tới ách nô.
“Tiện nô to gan, vậy mà dám tư thông với Cửu tiểu thư!”
Tư thông! Hai từ này làm lòng bàn tay ách nô một lần nữa siết chặt.
Bọn họ nhục nhã hắn hành hạ hắn cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được nhục nhã tiểu thư!
Nhưng ách nô còn chưa kịp động thủ phản kháng, đột nhiên Phượng Thanh Âm hét lên một tiếng thảm thiết, trường kiếm rơi trên mặt đất, nàng ta hoảng sợ lúng túng che lấy hai má của mình.
“Mặt của ta, mặt của ta!”
Hai má nàng ta đau rát, không biết đã bị cái gì đánh trúng rồi, Phượng Thanh Âm gấp đến mức suýt rơi nước mắt, điều làm nàng ta khẩn trương nhất chính là gương mặt này của nàng ta!
“Đánh chết bọn chúng! Đánh chết đôi cẩu nam nữ này! Đánh chết bọn chúng!”
Phượng Thanh Âm lui ra khỏi vòng chiến, vừa gào vừa hét lên: “Mau! Đánh chết bọn chúng!”
Một đám thị vệ nhìn Phượng Cửu Nhi, cũng không biết có phải thật sự muốn đánh chết nàng và ách nô hay không, dù sao người ta cũng là……Cửu tiểu thư……
Phượng Cửu Nhi bước lên một bước, đứng trước mặt ách nô, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Ta là tiểu thư chân chính của Phượng gia, mà chủ tử của các ngươi chẳng qua chỉ là con gái nuôi mà phụ thân ta nhận về thôi, các ngươi xác định muốn nghe lời nàng ta nói, xuống tay với ta?”
Nàng đứng trước mặt mọi người, đứng thẳng tắp.
Cửu tiểu thư vâng vâng dạ dạ ngu ngốc kia của trước đây, bây giờ nghiêm nghị lạnh nhạt, ánh mắt kia, đến thần thánh cũng bất khả xâm phạm!
Loại khí chất này, ngay cả đến hoàng thân quốc tích cũng không nhất định sẽ có!
Lời nói của nàng khiến mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.
Suy cho cùng, người mà chính mình đi theo rốt cuộc cũng chỉ là tiểu thư được nhận về nuôi, cho dù mọi người đều biết nàng ta là con gái riêng của lão gia, nhưng, tóm lại cũng chỉ là con gái riêng không lên được mặt bàn mà thôi.
Chẳng lẽ, thật sự muốn nghe lời của một đứa con gái riêng mà xuống tay với tiểu thư chân chính sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT