Edit: Lumi

Phượng Cửu Nhi đang bôi thuốc lên vết thương của Mộ Mục, dưới sự đụng chạm của đầu ngón tay, rất nhanh đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn hơi cao.

Lại nhìn khuân mặt của Mộ Mục, khuân mặt rất đẹp trai, hôm nay đỏ bừng, đến cả tai cũng rất đỏ.

"Khụ." Thiện Nhất Đao vất vả lắm mới có thể nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi nói mơ hồ không rõ: "Cái đó, Cửu Nhi, ngươi... Thật sự từng nhìn thấy nam tử cởϊ qυầи sao?"

Phượng Cửu Nhi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lại rửa sạch vết thương cho Mộ Mục một lần nữa.

"Nếu vết thương của Mộ Mục ở trên đùi, ngươi nói xem hắn có phải cởϊ qυầи không?"

Tiểu Anh Đào xấu hổ đến mức suýt chút nữa thì tông cửa lao ra ngoài, sao một cô nương như Cửu Nhi, nói tới chuyện cởϊ qυầи gì đó, lại mặt không đỏ không thở mạnh vậy.


Mộ Mục khẽ ho một tiếng, sắc mặt giống như quả cà chua chín: "Ta... Chân không bị thương."

"Có gì mà phải xấu hổ chứ, không ngờ da mặt ngươi lại mỏng như vậy đấy." Phượng Cửu Nhi nhìn hắn một cái, chẳng trách nhiệt độ lại cao như vậy, thì ra là đang xấu hổ.

Đúng thật là, nam tử thường trông nghiêm túc này, vậy mà cũng đỏ mặt chỉ vì hai câu nói?

Mộ Mục không nói thêm gì nữa, nhưng vết ửng đỏ trên mặt không hề nhạt đi.

Phượng Cửu Nhi băng bó vết thương lại cho hắn, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Vết thương này không sâu lắm, khoảng hai ba ngày nữa là khỏi."

"Nhưng, hai ba ngày này, tốt nhất là đừng chạm vào nước, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng... Ý là sẽ nghiêm trọng hơn."

"Được, cảm ơn." Gương mặt Mộ Mục cuối cùng cũng không đỏ nữa.

Thấy Cửu Nhi muốn đi, hắn hơi kinh ngạc: "Không ngồi lại sao?"


"Ngồi lại?" Phượng Cửu Nhi nháy mắt, không hiểu: "Làm gì? Có gì muốn nói với ta?"

Một Mục không trả lời, nhiệt độ vẫn hơi cao như vậy.

Hình Tử Châu ở bên cạnh cười nói: "Nha đầu Cửu Nhi này, trước giờ ngươi luôn nói thẳng ra như thế sao? Cho dù biết hắn có chuyện muốn nói với ngươi, cũng đâu nhất thiết phải nói đến mức khiến người ta khó xử đúng không?"

Phượng Cửu Nhi liếc nhìn hắn một cái: "Sao ta biết hắn dễ xấu hổ như vậy chứ?"

"Cửu Nhi, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải..." Mộ Mục nói đến đây, thì bị bản thân ngắt lời.

Những lời kiểu này, bình thường hắn không thích nói, cũng sẽ không nói, chỉ là Tiểu Anh Đào vẫn còn ở đây, hắn tưởng là Cửu Nhi cũng sẽ ở lại nói chuyện một lúc.

Dù sao, cũng là người cùng đội, chỉ là không ngờ, đã rất muộn rồi.


Nửa đêm canh ba,một cô nương bước vào phòng nam tử, rất dễ bị hứng chịu những lời chỉ trích.

Một nam tử như hắn đương nhiên không quan tâm, nhưng, e là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cửu Nhi.

Chỉ là, cũng hy vọng nàng có thể ở lại...

"Ồ." Cửu Nhi cái hiểu cái không gật đầu, cất thuốc vào, kéo ghế tới ngồi xuống cạnh giường Mộ Mục.

"Có phải muốn thương lượng xem tiếp theo nên làm gì không?" Đối với việc này, Phượng Cửu Nhi lại cảm thấy hứng thú.

"Cửu Nhi." Mộ Mục nhìn nàng, trầm mặc trong chốc lát, mới nghiêm túc nói: "Thích khách hôm nay... Không phải là giả."

"Ngươi nhìn ra rồi sao?" Phượng Cửu Nhi quay đầu nhìn những người khác, "Vậy các ngươi..."

"Trước khi ngươi đến đây, chúng ta đã cùng khẳng định, thích khách là thật." Thiện Nhất Đao gật đầu.

Tiểu Anh Đào nghiêng đầu: "Mặc dù ta cũng tin điểm này, nhưng, nếu không phải là kiểm tra, tại sao viện sĩ đại nhân lại nói phải?"
Nàng nghĩ lại, rồi đột nhiên kêu lên: "Chẳng lẽ, viện sĩ đại nhân cùng phe với thích khách?"

Phượng Cửu Nhi suýt nữa thì trợn trừng mắt với hắn, nhưng mà, Tiểu Anh Đào người ta có dáng vẻ xinh đẹp, mỹ nữ được phép ngốc một chút.

Mộ Mục và Thiện Nhất Đao đều không trả lời, đương nhiên Tiểu Anh Đào biết, bản thân suy luận này nhất định khiến bọn họ cảm thấy nực cười.

Hình Tử Châu cười nói: "Không sao, ngươi đơn thuần hiền lành, chỉ là bọn họ không biết quý trọng mà thôi."

Biết mình đoán sai phương hướng, Tiểu Anh Đào mím môi, không nói nữa. Nhưng Mộ Mục chỉ nhìn về phía Cửu Nhi: "Theo suy đoán của ta, là nhân vật lớn nào đó ở đây, không hy vọng chúng ta bị loại bỏ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play