Edit: Tiểu Nguyệt Lượng

Ba mươi lăm học sinh mới, phân thành bảy đội ngũ, mỗi đội năm người.

Bây giờ, bảy đội ngũ tiến hành khảo hạch, thực ra chính là thi đấu.

Tất cả đến sau núi, tìm dược thảo được chỉ định, hoàng hôn lúc mặt trời lặn về phía tây, sẽ có người gõ trống ở sân diễn luyện sau núi.

Tiếng trống đầu tiên, mọi người phải lập tức quay về, tiếng trống thứ hai, tất cả mọi người phải về đội.

Từ tiếng trống đầu tiên đến tiếng trống thứ hai, chỉ có thời gian nửa canh giờ.

Sau khi về đội, sẽ do người chuyên môn đến kiểm kê dược thảo bọn họ tìm được, dược thảo sai sẽ bị trừ điểm, chỉ có dược thảo đúng, mới tính điểm.

Đội ngũ có số điểm thấp nhất, phải loại bỏ một người, người này, từ đây sẽ bị Long Võ quân gạch tên!


"Trời ơi, đây mới là ngày nhập học đầu tiên!" Giáo úy Hoắc Nham vừa nói xong, lập tức có người oán trách.

Ánh mắt Hoắc Nham quét qua: "Ai đang nói chuyện?"

Ánh mắt của mọi người, rơi lên người nam tử vừa mới oán trách, ấn đường Hoắc Nham hơi cau lại: "Chiết Đao Tư ba mươi cái!"

Phượng Cửu Nhi còn chưa biết Chiết Đao Tư là gì, sắc mặt nam tử đó đã nghiêm lại, lập tức nằm xuống đất, hít đất ba mươi cái!

Thì ra, hít đất ở thời đại này, gọi là chiết đao tư! Mở rộng thêm kiến thức rồi.

Nhưng, kỷ luật trong quân quả nhiên rất nghiêm minh, nói một câu, hít đất ba mươi cái!

Lần này, bất kể trong lòng có nghĩ gì, cũng chẳng có ai dám mở miệng nói bừa nữa.

Sau một nén nhang, chia xong bảy tiểu đội, lập tức đi vào rừng núi, đi tìm thảo dược.

Trong đội ngũ này của Phượng Cửu Nhi, tổng cộng có hai nữ tử, nàng là một trong đó.


Người còn lại tên Tiêu Anh Đào, mọi người gọi nàng là Tiểu Anh Đào.

Vóc người của Tiểu Anh Đào rất đẹp, không khác với vóc dáng của Cửu Nhi là bao, dáng vẻ ngọt ngào, lại thích cười, vừa họp thành đội, mọi người đã rât cá hảo cảm với nàng.

Phân đội của bọn họ gọi là Tứ Nhị đội, trong đội ngũ ngoại trừ hai cô nương, còn có Mộ Mục học sinh lớn tuổi nhất đã hai mươi ba tuổi, Hình Tử Châu nhìn có chút phong lưu hào phóng, cùng với Thiện Nhất Đao vô cùng thật thà thích cười.

Mộ Mục là người nghiêm túc nhất, Hình Tử Châu thích đi cùng Tiểu Anh Đào, Thiện Nhất Đao lại đặc biệt chiếu cố Cửu Nhi.

Nhưng, cuộc sống quân đội, không tồn tại bất kỳ chiếu cố và được chiếu cố nào, cho nên, tinh thần của mỗi người đều vô cùng đầy đặn, người có thể đi vào, không có ai là yếu đuối cả.


"Mọi người nhìn kìa, là loại dược thảo này sao?" Tiểu Anh Đào phát hiện cây dược thảo đầu tiên, lập tức đi qua.

"Đợi chút!" Phượng Cửu Nhi bước nhanh về phía trước, trầm giọng nói: "Thứ chúng ta phải tìm là Long Thiệt thảo, đây là Long Thiệt Lan, hai loại dược thảo nhìn giống nhau, trên thực tế, một loại là thuốc một loại là độc!"

"Độc?" Thiện Nhất Đao đi theo qua đó, Hình Tử Châu đứng ở sau lưng Tiểu Anh Đào.

Còn Mộ Mục nghiêm túc nhất, cũng đi qua, nghiêm túc nhìn kỹ.

"Không thể nào, chính là loại này, ta sẽ không nhìn sai đâu." Tiểu Anh Đào nóng lòng, lập tức nhổ lấy dược thảo.

Quay đầu nhìn Mộ Mục, nàng cười lên lập tức có hai lúm đồng tiền đẹp mắt: "Mộ Mục, ngươi xem có phải...A! Tay của ta!"

Tay của nàng! Trong nháy mắt đã tê dại!

"Không sao, ném Long Thiệt Lan xuống, có lẽ qua một nén nhang, sẽ từ từ tốt lên."
Đối với người không nghe lời, nói nhiều cũng vô ích, nếu không phân rõ, vậy thì để đau đớn phân biệt cho nàng.

Lần này, không ai dám xem thường nữa.

Phượng Cửu Nhi cùng với Mộ Mục đi phía trước dẫn đầu, Thiện Nhất Đao đuổi theo, mặt đầy vẻ tò mò: "Cửu Nhi, ngươi thật lợi hại, làm sao ngươi có thể phân biệt rõ được vậy?"

"Dùng ánh mắt."

"..."

"Còn đi được không? Nếu như không thể, ta..." Hình Tử Châu muốn đỡ Tiểu Anh Đào. Tiểu Anh Đào lại cắn môi nói: "Ta có thể đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play