Hai ngày nay Văn Lãng Tây phi thường dính Phó Quan, trừ lúc ngủ còn lại toàn bộ thời gian đều là đi theo sau Phó Quan như một cái đuôi, bưng trà rót nước, ân cần tuyệt đối.
Nhưng cũng có rất nhiều hành động gây khó dễ cho Phó Quan, tỷ như Văn Lãng Tây vẫn muốn lôi kéo tay Phó Quan cầm nắm, vẫn muốn ôm eo anh, có lần lúc Phó Quan đang làm điểm tâm, Văn Lãng Tây từ trên lầu đi xuống nhìn thấy người kia mặc tạp dề buộc vào cái eo nhỏ mảnh khảnh, không nhịn được liền tiến đến phía sau đem người ôm vào lòng.
Phó Quan cũng không có tránh thoát, qua mấy ngày anh cũng đã quen với việc này, dù sao thì có tránh né như thế nào cũng đều vô dụng, nhưng trong tiềm thức vẫn là có một tia kháng cự, bọn họ đều là đàn ông con trai, chưa kể anh còn là gay, mỗi ngày cứ bị một người con trai khác ôm tới ôm lui, sợ thời gian lâu dần mối quan hệ sẽ bị biến chất.
Anh thời thời khắc khắc vẫn luôn tự nhắc nhở mình, Văn Lãng Tây là vì mắc chứng BPD nên mới tạm thời đối với mình quấn quýt không rời như vậy, không được nghĩ bậy nghĩ bạ, không được phát sinh tình cảm khác biệt với người bệnh BPD.
Không được phát sinh tình cảm khác biệt cũng không phải là kỳ thị Văn Lãng Tây có bệnh, mà là bản thân Văn Lãng Tây không thích hợp nói chuyện yêu đương, hắn sẽ khiến cho người khác thống khổ, cũng sẽ tự làm cho bản thân mình thống khổ, hắn không ổn định được cảm xúc của bản thân sẽ làm cho hai người rơi vào tình cảnh thiến thoái lưỡng nan.
Sáng sớm hôm nay, anh cũng không như mọi ngày làm bữa sáng cho cả ba người, sau khi chào hỏi Thẩm Thu liền đi bệnh viện tìm Phó Hoa Thăng để hỏi một chút coi phải làm sao khi đối mặt với một bệnh nhân BPD dính người như vậy.
Cứ bỏ mặc như vậy hay phải ngăn cản lại.
Vừa ra cửa lại do dự quay trở lại, nói với Thẩm Thu:"Dì a, nếu lát nữa Văn Lãng Tây có hỏi tới phiền dì nói với cậu ấy buối trưa con sẽ quay lại, để cậu ấy đừng có lo lắng, nếu cậu ấy có vấn đề gì cứ gọi điện cho con".
"Yên tâm đi, dì đã chăm sóc đứa nhỏ này hai ba năm nay rồi, vẫn tốt lắm".
Phó Quan lái xe, trên đường hơi kẹt, mất hơn một giờ mới đến được bệnh viện của Phó Hoa Thăng, anh từ khe cửa nhìn vào bên trong, thấy Phó Hoa Thăng đang nói cười với một bệnh nhân nên không dám đi vào quấy rầy đành đi vào phòng nghỉ riêng của Phó Hoa Thăng chờ đợi.
Ở bên trong ngồi một lúc mới cảm giác được mình có chút say xe, có lẽ do không ăn sáng gây ra, nghĩ Phó Hoa Thăng cũng không kết thúc liền được nên định đi xuồng trước kiếm gì ăn rồi quay lại là vừa.
Vừa mới định tiến vào thang máy cánh tay đã bị người kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, là Tu Quý.
Tu Quý là học trưởng của Phó Quan ở đại học, tuy không cùng chuyên ngành nhưng quan hệ lại rất tốt, sau khi tốt nghiệp được gia đình hậu thuẫn mở một công ty bất động sản, tuy mới bắt đầu nhưng tiền đồ rộng mở.
Tu Quý so với Phó Quan lớn hơn ba tuổi, đối với anh vô cùng chăm sóc, ở trường học có chuyện gì đều hỗ trợ nhiệt tình, sau khi tốt nghiệp vẫn thường hay tìm Phó Quan tán gẫu, gần đây ngược lại hai người lại không liên lạc gì, từ lần cuối gặp nhau cũng qua mấy tháng rồi.
"Quan a, lâu rồi không gặp, hôm nay anh đến lấy ít thuốc cho mẹ, không ngờ trùng hợp như vậy, lại gặp cậu ở đây".
"Là anh à, dì gần đây sao rồi, có khỏe hơn chút nào không".
Tu Quý gật gật đầu, lại cười nói:"Tốt lắm rồi, cậu đang muốn xuống lầu à?".
"Vâng, em đi mua chút đồ ăn sáng".
Tu Quý nhìn Phó Quan trong ánh mắt tất cả đều là ôn nhu.
"Sao giờ mới ăn, như vậy hoài không tốt cho cơ thể đâu, dù sao anh cũng lấy thuốc xong rồi, để anh xuống cùng cậu, ôn chuyện một chút".
Khoảng thời gian này Tu Quý tương đối bận, lâu rồi không có cùng Phó Quan nói chuyện, vậy nên lần này hai người hàn huyên rất lâu, chờ Phó Quan phản ứng lại thì sắp giữa trưa rồi, anh còn phải trở về Văn gia sớm liền không nhiều lời với Tu Quý nữa, vội vàng nói lời tạm biệt rồi quay lại bệnh viện.
Mới vừa lên lầu đã gặp Phó Hoa Thăng đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nên cùng ông quay lại phòng nghỉ.
"Ba, dạo này có mệt lắm không?"
Phó Hoa Thăng nhấp một hớp nước nóng, lắc đầu cười:"Vẫn ổn, con ở Văn gia sao rồi? Cùng Văn Lãng Tây ở chung được không?".
"Rất tốt, tâm tình cậu ấy trên căn bản vẫn đang ổn định, cũng không có biểu hiện nào quá kích động, đối với con rất hữu hảo, nhưng mà có phần hơi quá".
Phó Hoa Thăng gật gật đầu:"Nói tiếp đi".
"Cậu ấy đối với con hảo cảm rất mãnh liệt, thậm chí còn mang theo sự ỷ lại, đôi khi còn có một vài hành động quá phận".
"Ví dụ như?".
Phó Quan đẩy gọng kính một cái, nghe vậy tiếp tục nói:" Tương đối thân mật, ban ngày vẫn thường đi theo con, thường xuyên nắm tay con, còn có ôm ấp. Ba, này theo như biểu hiện hành vi của người bệnh BPD thì nên giải thích như thế nào? Nếu như chỉ là có hảo cảm, vậy liệu có phải hơi quá mức rồi không?".
Phó Hoa Thăng lại uống thêm một hớp nước nóng, cười cười, nhìn Phó Quan trong mắt đầy ý cười:"Quan a, con là đang cảm thấy những hành vì này của nó không được bình thường? Hay là, cảm thấy nó đối với con có ý gì khác?".
Nghe vậy, trên mặt Phó Quan lóe qua một tia không dễ chịu, anh bị Phó Hoa Thăng một lời nói toạc ra tâm tư.
Phó Hoa Thăng thấy Phó Quan nhìn chỗ khác không nói lời nào, không nhịn được cười nói:"Con ở trong mắt nó hiện tại là một người mới quen không lâu, cảm thấy con là người tốt nên đối với con có những hành vi tiếp xúc thân thể như vậy chỉ là nghĩ muốn lấy lòng con. Có vài người mắc chứng BPD sẽ mua những món quà đắt đỏ cho người mình thích, cũng có người sẽ đối với người đó đặc biệt ỷ lại. Nói chung, cách thể hiện của mỗi người đều sẽ không giống nhau, con đừng suy nghĩ nhiều quá, từng bước dẫn dắt suy nghĩ cho nó, đó mới là điều cần thiết bây giờ con cần làm".
"Vậy nếu như sau đó cậu ấy muốn những hành động càng quá phận hơn thì sao?".
Phó Hoa Thăng hơi suy nghĩ một chút, nói:" Kỳ thực cái này có thể là do nó đối với con sinh ra di tình, nó có từng nhắc về ai với con không? Ví dụ như một người mà nó yêu đến mức không thể nào quên được".
"Không có ạ" Cậu ta chỉ nhắc tới tên rác rưởi kia thôi!
Phó Hoa Thăng suy tư một trận, mới nói:" Ừm, tình huống này tương đối phức tạp, bất quá hiện tại thời gian hai đứa chung đụng với nhau hơi ngắn, tiếp theo con cần cùng nó nói chuyện, tác động tới sâu bên trong nội tâm nó, khiến cho nó nói với con những suy nghĩ chân thật nhất của mình, như vậy con mới có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau những hành động của nó. Còn việc ôm ấp, có thể là do sự thiếu hụt cảm giác của bản thân tạo thành cảm xúc hoang mang, hư ảo trong tâm trí nó, bởi vậy muốn khẩn cấp thông qua việc cùng người khác tiếp xúc thân thể mà cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Đương nhiên, hiện tại đây chỉ là bước đầu phán đoán thôi, đối với nhận thức của nó muốn tiến thêm một bậc còn cần cùng nó giao lưu, Ba ngày nữa ba sẽ đến Văn gia, đến lúc đó sẽ lại cùng nó tâm sự."
"Vâng, con hiểu rồi".
"Ừm, con cũng phải nhớ kỹ, không thể hoàn toàn đều chiều theo ý nó, mà phải dùng thái độ nhất quán, kiên định đối xử với nó, điều này trái lại có thể trợ giúp con đạt được tín nhiệm của nó, Nếu muốn thăm dò thế giới nội tâm của đứa bé đó nhất định phải khiến nó tín nhiệm con, đồng thời con đối với tình cảm của nó cũng phải chân thành, kiên trì cùng bao dung, hiểu không?".
Phó Quan vuốt ve ngón tay, đôi mắt rũ rũ mi che khuất con ngươi, nửa ngày sau mới nói:" Vâng, con hiểu rồi".
Phó Hoa Thăng thả tay xuống bên trong chén nước nóng, cảm giác nghiêm túc vừa nãy trên mặt biến mất không còn một hơi, thay vào đó chính là mắt đầy ý cười:"Quan a, ba hỏi con, có phải con vừa gặp Tu Quý?".
Phó Quan biết ba anh đang định nói cái gì, đúng như dự đoán liền nghe đối phương nói:" Con với nó...."
"Tụi con không có gì hết!".
Phó Hoa Thăng tiếc nuối gật gật đầu:" Được thôi, vậy ba không nói nữa, ba chẳng qua cảm thấy tiểu Tu tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài, tiền đồ....".
"Con chỉ vừa mới tốt nghiệp".
Phó Hoa Thăng cười cười, khoát tay áo một cái:"Biết biết, tin tưởng ánh mắt của Quan nhà ta sẽ tìm về một chàng rể vừa lòng đẹp ý....".
Phó Quan thật sự là nghe không nổi nữa, lập tức ngăn trở lời tiếp theo đối phương sắp nói:" Ba, con phải đi liền đây, Văn Lãng Tây vẫn đang chờ con".
"Được được được được, ai, con trai lớn rồi thì phải gả đi a, ba cũng....".
Phó Quan không tiếp tục nghe đoạn sau, trực tiếp ra ngoài nhấn thang máy rời đi.
Ba biết rõ tính hướng của anh, vào năm 15 tuổi khi vừa mới ý thức được anh đã nói qua với ông. Phó Hoa Thăng đối với vấn đề này không có quá nhiều phản ứng, chỉ xác nhận với hắn thấy tốt là được, cũng có nói có thể sẽ như vậy mà làm lỡ cả đời.
Không ngờ tới, cuối cùng sự tình lại có phương hướng phát triển này.
Phó giáo sư ngay vào thời điểm anh trưởng thành, mỗi ngày đều cho anh xem xét những thanh tiên tuấn kiệt, có giới y học, giới giáo dục, giới chính trị, còn có gần nhất là Tu Quý – giới tài chính,...
Mỗi người đều là nhân tài tinh anh, gia cảnh học thức không có cái nào không nằm trong top đầu, tuy nói được người nhà ủng hộ là một chuyện tốt nhưng như này có hơi quá mức. Phó Quan chỉ cảm thấy hai năm qua anh có chút chịu không nổi.
Vừa nghĩ đến đây, chuông điện thoại liền reo.
Là Thẩm Thu.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương vội vàng nói:" Phó tiên sinh, sao cậu còn chưa về, Tây Tây lúc xuống nhà thấy cậu không có nhà liền không ăn uống gì, vẫn đứng ở cửa chờ cậu về, đợi đến 12 giờ thì lên lầu, tự nhốt mình trong phòng không chịu ra, dì gõ cửa cỡ nào cũng không chịu mở, dì sợ nó ở bên trong....".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT