"Sau này con không được về nhà"

Những lời này được Lưu Phượng Dương dùng giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng nói ra, tựa như có thể khiến người ta dễ dàng xem nhẹ ý tứ biểu đạt trong đó.

Phó Quan ngỡ ngàng, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Văn Lãng Tây.

Văn Lãng Tây ngồi trên ghế salon vô cùng bình tĩnh, không có một chút biểu tình khác thường nào, ngay cả hô hấp cũng vẫn vững vàng như trước, như thể không nghe thấy những lời kia.

Lưu Phượng Dương thấy hai người đều không có phản ứng gì quá lớn, lại nói tiếp:"Tiểu Tây! Từ nay về sau, Phó giáo sư vẫn sẽ tiếp tục trị liệu cho con, chỉ là sẽ không quay lại Văn gia, con có lẽ phải tự đến bệnh viện tìm ông ấy"

Dừng một chút, nhìn về phía Phó Quan:"Còn Phó tiên sinh lúc trước ký hợp đồng, muốn tiếp tục kéo dài hay kết thúc hợp đồng đều phụ thuộc vào ý muốn của cậu, cho dù về sau trong vòng một năm này cậu không tiếp tục bên cạnh tiểu Tây cũng không cần bồi thường"

Nghe vậy trong lòng Phó Quan phi thường khó chịu, Văn Lãng Tây sỡ dĩ bị Văn gia vứt bỏ, cuối cùng vẫn là vì anh, vì anh đến đây, mới khiến cho xu hướng tính dục của Văn Lãng Tây biểu hiện ra.

"Dì a, quyết định này là dì và chú Văn cùng thương lượng ra sao?" Phó Quan không nhịn được hỏi, anh thật sự không muốn nhìn thấy Văn Lãng Tây một lần nữa bị người khác vứt bỏ.

Nhưng không như mong muốn, Lưu Phượng Dương rất trực tiếp nói:"Đúng vậy, hôm nay ông ấy không tới chủ yếu là vì công tác không bỏ xuống được, thêm nữa, ông ấy cũng vậy, không thể nào tiếp thu được"

Lưu Phượng Dương nói xong dừng một lát, nhìn hai người trẻ tuổi đối diện, ngữ khí không khỏi mềm mại hơn:"Chúng ta cũng không muốn ép buộc hai người tách ra, nhưng tương tự, chúng ta cũng thật sự là không thể nào tiếp thu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy phương thức này thỏa đáng nhất, đối với hai bên đều tốt, không phải sao?"

Vừa dứt dời, Văn Lãng Tây liền lên tiếng:"Đúng vậy, phương thức này quả thật tốt nhất"

"Ba năm qua rất cảm ơn hai người, tuy số lần gặp mặt không nhiều, nhưng hai người đối với con chưa bao giờ quá hà khắc, thậm chí còn tiêu tốn nhiều tiền như vậy vì con, từ khi sinh ra đến nay, đây là nơi con có quãng thời gian trải qua an ổn nhất"

Văn Lãng Tây dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, không có bi thương lần nữa bị vứt bỏ, cũng không có phẫn nộ vì bị xua đuổi, bên trong đôi con ngươi đen sâu thâm trầm càng nhiều hơn là sự ôn hòa.

Lưu Phượng Dương nghe lời tâm tình này vành mắt cũng ửng đỏ, dù sao cũng là đứa con thật lòng thật dạ nuôi mấy năm trời, dù là ai cũng không muốn dễ dàng vứt bỏ, nhưng bây giờ....

Bà cũng có nguyên tắc của bà, có những thứ bà tin tưởng nhưng cũng có những thứ khiến bà phản cảm, cho nên việc này không thể phân biệt rạch ròi là lỗi của ai.

Không có ai có lỗi, Văn Lãng Tây yêu Phó Quan không sai, Lưu Phượng Dương cùng Văn Vân không chấp nhận đồng tính luyến ái cũng không sai, không có ai quy định người khác phải chấp nhận một sự tình mà mình không cách nào tán thành.

Đây chính là bất đồng giữa người với người, có những người thích không ngừng trải nghiệm những điều mới mẻ, cũng có những người chỉ muốn coi trọng những gì bản thân quen thuộc, một chút cũng không muốn thay đổi.

Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không hãm hại người khác để tư lợi, vậy có thể bỏ qua.

Lưu Phượng Dương không đem tư tưởng của mình áp đặt lên người khác, Văn Lãng Tây cũng không trách cứ bà, đây chính là phương thức sống hài hòa nhất giữa người với người.

Tôi là tôi, bạn là bạn, chúng tôi là chúng tôi, các bạn là các bạn, đây chính là bao dung.

"Tiểu Tây, mẹ...." Lưu Phượng Dương nói được một nửa, nghẹn ngào, không thể nói tiếp.

Khóe miệng Văn Lãng Tây giương lên:"Không cần lo lắng cho con, cũng không cần tiếc hận, những con đường con đi đều là do chính con chọn, ba mẹ cũng chú ý thân thể, nghỉ ngơi nhiều một chút"

Cảm xúc ôn hòa của Văn Lãng Tây tựa như cũng lây nhiễm đến Lưu Phượng Dương khiến tâm tư trập trùng bất định vừa nãy của bà cũng dần ổn định lại.

"Được"

Lưu Phượng Dương đi rồi, Văn Lãng Tây cùng Phó Quan thu dọn đồ đạc.

Trong lúc dọn đồ Phó Quan nhiều lần liếc nhìn Văn Lãng Tây, muốn nhìn một chút người này có thật sự bình thản như bên ngoài vậy không.

Quan sát hồi lâu cũng không thấy có bất kì bất thường gì, cuối cùng, lúc Phó Quan không cẩn thật thất thần, Văn Lãng Tây không biết đã tiến đến phía sau anh từ lúc nào, nhẹ nhàng ôm lấy, lơ đãng nói:

"Phó ca ca, có phải muốn hôn em..."

Trải qua chuyện này, Phó Quan mới dần yên lòng, chờ hai người xách theo vali đến phòng khách, Phó Quan nghiêng đầu nhìn tấm thẻ Lưu Phượng Dương đưa vẫn nằm yên trên khay trà, lại nhìn gò má Văn Lãng Tây, nhẹ giọng hỏi:"Còn muốn mang theo gì không?".

"Mấy hộp thuốc lá còn lại của em?" Văn Lãng Tây chớp chớp mắt nhìn Phó Quan.

Phó Quan cũng sắp bị người này chọc tức rồi:"Trong vali đã xếp vài hộp rồi, không cần giả bộ, huống hồ, không phải em nói muốn cai thuốc sao?"

"Ồ, vậy đâu còn gì để lấy"

Phó Quan nghiêm túc nhìn Văn Lãng Tây một hồi lâu mới nhẹ giọng nói:"Được"

Hai người mới vừa ra tới cửa, Văn Lãng Tây đột nhiên dừng lại, cầm tay Phó Quan, nghiêm túc dò hỏi:"Anh có phải còn để quên đồ không?"

"Cái gì?" Phó Quan ngơ ngác

"Hoa anh Tu Quý tặng"

Phó Quan suy nghĩ một lúc mới nhớ ra bó hoa nguyệt quý Tu Quý tặng mình hôm sinh nhật.

Ngay sau đó liền bật cười nhìn khuôn mặt giả vờ nghiêm túc của Văn Lãng Tây:"Đều sớm héo rồi còn lấy làm gì? Huống hồ cũng không quan trọng gì, đối với anh mà nói, quan trọng nhất, ở chỗ này"

Dứt lời, Phó Quan đưa tay chọt chọt lên mi tâm Văn Lãng Tây.

Vì vậy, một cỗ không khí chua lòe mới dần nhạt bớt.

Văn Lãng Tây cầm ngón tay Phó Quan đang chọt trên mi tâm mình xuống để vào lòng bàn tay ấm áp bọc lại, khuôn mặt tuần mỹ của Văn Lãng Tây chuyên chú nhìn, nhẹ giọng hỏi:"Về sau em sẽ không có tiền mua son môi chất lượng tốt cho anh nữa, có khả năng anh còn phải cho tiền ngược lại em, anh nguyện ý không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp".

Phó Quan không có một giây chần chừ, quyết đoán gật đầu, nhấn mạnh từng chữ:"Sẽ không!"

Văn Lãng Tây nở nụ cười:"Thật ra vừa nãy em lừa anh thôi!"

"Cái gì?"

Phó Quan vừa dứt lời, đôi môi đã nhẹ nhàng bị người chặn lại, chừa chạm đến liền tách ra, nghe thấy người kia nhẹ nhàng thì thầm:"Cho dù anh có muốn hối hận cũng không kịp, em có chết cũng sẽ quấn lấy anh!".

....

Cuối cùng, hai người dọn đến căn phòng Phó Quan ở lúc học đại học.

Căn phòng này tuy nhỏ nhưng thứ gì nên có thì vẫn có đủ, bên trong chỉ có hai phòng, một là phòng ngủ, một bị sửa lại thành thư phòng. Thư phòng là nơi Phó Quan lưu lại lâu nhất lúc còn đi học, bên trong có rất nhiều loại sách đều nói về tâm thần học.

Nơi này rất lâu rồi không có người ở, cho nên hai người đem từ trong ra ngoài mà triệt triệt để để dọn dẹp, chờ đến khi sắp xếp xong xuôi hết cũng gần 7 giờ tối rồi.

Lúc này hai người đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha mới nhớ ra còn chưa ăn cơm, trong tủ lạnh cũng không có cái gì, cho nên dắt nhau xuống lầu mua sắm một chuyến, đến khi được ngồi yên ổn trên bàn ăn cơm cũng đã 9 giờ tối.

Hôm nay, hai người đều vô cùng mệt mỏi, từ khu chung cư quay lại Văn gia, lại từ Văn gia chạy đến nơi này, còn phải dọn dẹp phòng ốc, Phó Quan chỉ cảm thấy tay mình cũng không nhấc lên nổi.

"Mệt mỏi?"

Văn Lãng Tây ngồi đối diện Phó Quan, trên bàn cơm hình vuông, đèn treo màu vàng cam khiến cho gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng cũng trở nên mềm mại, nhu hòa hơn, trong con ngươi hẹp dài cũng hiện lên gợn sóng ôn nhu.

Phó Quan cười cười gật đầu, nhắm mắt lại dùng giọng mũi nhẹ ừm một tiếng.

"Vậy em đút anh" Văn Lãng Tây đứng dậy, vòng qua bên kia bàn ăn, ngồi xuống bên người Phó Quan, cầm chén cháo lên, múc một muỗng thổi nguội, đưa đến bên miệng Phó Quan.

Phó Quan thấy động tác đút người khác ăn còn rất thuận tay của người kia, ý cười bên miệng không khỏi sâu hơn:"Em có thể đi đầu nghiên cứu sáng lập cơ cấu chuyên ngành đút cơm này đó, nhìn chuyên nghiệp như vậy..."

Văn Lãng Tây nghe vậy lắc lắc đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt Phó Quan:"Em cả đời này cũng chỉ đút cơm cho anh, người khác em nhìn cũng không muốn nhìn".

Nghe được lời tâm tình kiên định lại chất chứa yêu thương chiều chuộng này, tim Phó Quan không khỏi đập nhanh hơn, vành tai khó giải thích được mà bị nhuộm đỏ, như ý thức được sự thẹn thùng của bản thân, Phó Quan đè ép nụ cười trên mặt mình xuống, giả vờ tự nhiên nói:"Ừm, nhưng bây giờ không cần, anh tự làm".

Vừa chạm đến miệng chén trong tay Văn Lãng Tây, hắn đột nhiên lên tiếng:"Em thích đút cơm cho anh, không cần biết anh có mệt hay không, nào, há miệng ra".

Nói xong không chần chừ trực tiếp đưa cái muỗng đến bên miệng Phó Quan chờ anh há miệng.

Thấy người kia cũng làm đến như vậy rồi Phó Quan cũng không tiếp tục từ chối, hé miệng nuốt xuống muỗng cháo đã được thổi nguội kia.

Hai người vẫn luôn không nói chuyện, Văn Lãng Tây tập trung đút cháo, Phó Quan ngượng ngùng ăn cháo, đến khi ăn sắp xong Phó Quan mới thấp giọng cười:"Nhân viên phục vụ Lãng Tây biểu hiện phi thường chuyên nghiệp, phải cho ba sao".

Đôi môi Văn Lãng Tây cong cong:"Ban ngày nấu cơm, đút cơm, giặt giũ quần áo cho anh, buổi tối xoa bóp sưởi ấm cho anh, phục vụ viên tốt như vậy mà có 3 sao, 2 sao còn lại đâu?".

Thấy đối phương tự mình khen mình Phó Quan chỉ thấy muốn cười, nhưng vẫn cố nén lại, thấp giọng nói:"2 sao khác còn phải nhìn biểu hiện sau này của em, nếu vẫn luôn ưu tú như vậy lại cho thêm 2 sao"

"Được, chờ em già rồi, anh lại lấy lại 5 sao của em, thế nào?"

Phó Quan sâu sắc liếc nhìn Văn Lãng Tây, khẽ cười:"5 sao...."

"Đúng vậy, em già rồi đổi lại anh đút cho em"

Lời này vừa nói ra, Phó Quan liền nhắm chặt hai mắt ôm bụng cười nửa ngày mới ngồi dậy, bất ngờ ôm lấy Văn Lãng Tây, gác cằm lên bờ vai đối phương, khí tức run rẩy phả ra một hơi, nhẹ giọng nói:"Lãng Tây! Anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em, đừng lo lắng...."

Văn Lãng Tây mím mím môi, đặt chén cháo trong tay lên bàn, ôm chặt lấy Phó Quan, đem đôi mắt vùi lên bả vai Phó Quan, khàn khàn giọng:"Em....sau này thật sự chỉ còn lại anh..."

Văn Lãng Tây vừa nói nước mắt đã không khống chế được trào ra, nước mắt ngột ngạt nhanh chóng xuyên qua vải vóc thấm ướt bờ vai Phó Quan.

Thật ra không có khả năng Văn Lãng Tây không thấy thương tâm, có thể biểu hiện bình thản như vậy là bởi vì từ đầu đến cuối Phó Quan vẫn bầu bạn bên cạnh, khiến hắn cảm nhận được không phải hắn không còn chỗ nào để đi, không nơi để về....

Nhà của hắn không ở bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới này, nhà của hắn ở trong tim Phó Quan.

Tim Phó Quan là nơi duy nhất để nửa đời sau hắn trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play