Nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông vũ vừa nãy lại khiến đáy lòng Văn Lãng Tây dậy sóng, dời sông lấp biển, thế tới hung hăng như gió cuốn mây vần.

Văn Lãng Tây thật sự không thể tin được, nhưng sau khi nhìn thấy vành tai ửng đỏ của đối phương lại cảm thấy tình cảnh vừa rồi là thật.

Vậy....Tu Quý thì sao?

Phó Quan và Tu Quý đã ở bên cạnh nhau được mấy năm, Tu Quý thích Phó Quan, liên hệ giữa bọn họ chưa từng đứt đoạn, quãng thời gian trước Phó Quan còn ăn riêng cùng anh ta ở nhà hàng.

Vậy....quan hệ của bọn họ là như thế nào, trong tim Phó Quan thì mình ở vị trí nào.

"Em....có gì muốn hỏi không?"

Tâm tư Văn Lãng Tây bị âm thanh thanh lãnh xen lẫn bên trong một tia dè dặt này cắt ngang.

Đêm nay Phó Quan quá đẹp, gọng kính ánh bạc kia làm khuôn mặt vốn lạnh lùng thêm cao quý hơn, mi mục như họa, yết hầu vẫn thanh tú như vậy, sợi tóc đen mềm theo gió nhẹ nhàng tung bay, mang đến cho hơi thở của Văn Lãng Tây một làn gió thơm ngát.

Văn Lãng Tây hơi nheo mắt, đem hình ảnh này khắc sâu vào đáy lòng, sau đó nghiêng đầu không nhìn anh nữa.

"Không có"Văn Lãng Tây nhẹ đáp.

Tuy trong lòng đè nén rất nhiều vấn đề nhưng hắn bỗng không còn muốn hỏi nữa, không có ý nghĩa.

Chẳng lẽ bắt Phó Quan phải cam kết với hắn? Cam kết sẽ không tiếp tục liên hệ với Tu Quý? Cam kết sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn? Cam kết sẽ mãi mãi yêu hắn?

Hắn quá rõ ràng cái đức hạnh của mình, cam kết đối với hắn chính là một cái vực sâu vĩnh viễn không có điểm dừng, hắn sẽ vì vậy mà cả ngày lẫn đêm lo lắng đề phòng, sợ rồi cũng sẽ có một ngày anh chán ghét hắn, sẽ vứt bỏ hắn, đến lúc đó hắn nên làm gì?

Kẹo ngày hôm nay quả thật rất ngọt, vậy ngày mai thì sao? Sau này còn có không? Có thể hay không không ngọt nữa, có thể hay không còn biến đắng, thậm chí có khi tới đắng cũng không còn.

Đây chính là nỗi sợ hãi lớn nhất dưới đáy lòng Văn Lãng Tây, nếu như hắn không để mình mong đợi quá nhiều, vậy thì sau này cũng sẽ không có thất vọng, nói hắn nhát gan cũng được, nhu nhược cũng được, dù sao hắn cũng không dám hỏi ra lời.

Cho dù đáp án cuối cùng có thể khiến hắn sung sướng, hắn cũng không có dũng khí, đối với hắn mà nói, sợ nhất không phải là một đáp án phủ định, mà là một đáp án thỏa mãn hắn, điều đó có thể sẽ trực tiếp kéo hắn xuống đáy vực.

Hắn hiện tại chỉ muốn Phó Quan có thể bồi ở bên cạnh mình, thật sự không dám đòi hỏi nhiều hơn.

Hôm nay sở dĩ hắn cố kiềm nén không phát hỏa kỳ thực là vì sợ Phó Quan sẽ vì vậy mà chán ghét hắn, giữ người này bên cạnh vốn đã không dễ dàng, nên không thể tiếp tục tùy hứng nữa.

Hắn sẽ đem tất cả tâm tình của mình dằn xuống đáy lòng, phong ấn chặt chẽ lại, hắn tuy mắc chứng BPD, nhưng hắn có thể vì Phó Quan mà đi ngược lại bản năng BPD của chính mình.

Bản thân hắn đã là một tội ác, từ nhỏ đã đeo theo tội nghiệt, chắc chắn sau này sẽ không được chết tử tế, như vậy hắn sao có thể xứng với Phó Quan.

Tâm tình sa sút, tiêu cực đang kịch liệt bốc lên trong đầu Văn Lãng Tây, nhưng bề ngoài vẫn trầm tĩnh như mặt nước trong hồ, nhẹ nhàng, yên tĩnh không chút gợn sóng.

Phó Quan không nghe được đáp án trong dự liệu lập tức nghiêng đầu nhìn Văn Lãng Tây, chỉ thấy mâu sắc người kia nhàn nhạt nhìn về phương xa, trên mặt bình tĩnh không có bất luận biểu tình gì.

Phó Quan không khỏi ngẩn người, trái tim đang nhảy lên dần dần chìm xuống.

"Lãng Tây....thật sự không muốn hỏi sao?" Phó Quan nhỏ giọng thử dò xét.

"Không có gì để hỏi" Văn Lãng Tây vẫn đáp lại như cũ, nói xong liền đứng dậy:"Đứng dậy một chút, đóng cửa sổ, hơi lạnh".

Phó Quan vẫn còn đắm chìm trong sửng sốt không có cách nào hoàn hồn, thấy người kia vẫn bất động Văn Lãng Tây bèn duỗi tay nắm lấy cổ tay đối phương, đem người từ trên bệ cửa sổ kéo ra sau đó buông tay đóng cửa sổ lại, quay người tiến về phía giường.

Vừa đi vừa nói:"Ga trải giường cùng vỏ chăn đều vừa mới thay, em vừa đổi qua chăn bông cho anh, nhưng lâu rồi không có ai sử dụng, anh muốn ngủ ở đây thì ngủ đi, không quen thì có thể về phòng mình, anh yên tâm...."

Nói tới đây dừng một chút rồi quay đầu nhìn thẳng vào mắt Phó Quan, nhẹ giọng nói hết câu:"Em sẽ không tự mình hại mình".

Nói xong ném tàn thuốc trong lòng bàn tay lên đầu giường, như cũ ngủ ở một bên giường, nhắm mắt đối Phó Quan thấp giọng nói:"Ngủ ngon, Phó ca ca".

Phó Quan đứng tại chỗ một lúc, chậm rãi thở ra một hơi, lúc này mới rón rén lên giường quay mắt nhìn về phía lưng Văn Lãng Tây, nói nhỏ:"Ngủ ngon".

Thật ra, Phó Quan có hơi thất vọng, vốn tưởng rằng chủ động hôn hắn, hắn sẽ cười, sẽ vui vẻ, nhưng đều không có...

Bên trong căn phòng mờ tối, Phó Quan vẫn nhìn tấm lưng Văn Lãng Tây chăm chú, nhớ lại những lời đối phương nói lúc nãy.

Từ trên đường về nhà đến giờ, người này bình tĩnh đến đáng sợ, không hề giống một người mắc bệnh BPD...

Ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, Văn Lãng Tây đã mở mắt ra.

Đầu có chút đau, muốn xoay người lại, nhưng vừa quay người, toàn thân chợt cứng đờ, dán sát ngay phía sau hắn là thân thể một người.

Nhận biết này làm Văn Lãng Tây triệt để tỉnh táo, cả người cứng ngắc, mọi hô hấp như ngừng lại, là....anh ấy sao?

Một lúc sau, Văn Lãng Tây mới run rẩy thở ra một hơi, cật lực đè nén lại nội tâm sôi trào, chậm rãi quay đầu.

Đập vào mắt chính là mạt tóc đen dài nhu thuận của Phó Quan, người này ngủ sát bên cạnh hắn, tuy vẫn còn cách tấm chăn, nhưng trong mắt Văn Lãng Tây vẫn tràn ngập ngỡ ngàng, bởi vì tình huống này trong nhận thức của hắn vốn là không thể xuất hiện.

Văn Lãng Tây điều chỉnh lại tư thế, từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Quan vẫn đang say giấc nồng.

Nhìn người này yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh mình một trận cảm xúc hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng, trong mắt cũng từ từ ngưng tụ một mạt ôn nhu lấp lánh ánh nước, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc rải rác trên giường của Phó Quan.

Phút chốc, bên tai Văn Lãng Tây truyền đến âm thanh chấn động của điện thoại di động, lần theo tiếng động nhìn qua, là tin nhắn của Phó Quan.

Tuy khoảng cách không gần nhưng vẫn có thể thấy rõ màn hình hiện lên hai chữ "Tu Quý".

Văn Lãng Tây mặt không thay đổi nhìn điện thoại, nửa ngày mới quay đầu lại, đem lọn tóc đang quấn trên đầu ngón tay gỡ ra, nhắm mắt lại.

Một lúc sau giơ tay nhu nhu mi tâm, tâm tình kích động vui thích vừa rồi biến mất không còn sót lại chút gì.

Không tiếp tục choáng váng nữa...

Sáng sớm đã trải qua một hồi như vậy muốn ngủ lại cũng không được, chậm rãi mở ra đôi con ngươi đỏ ửng, mới vừa rồi còn nghĩ hưởng thụ thêm một chút cảm giác được cùng Phó Quan dính vào nhau, mà hiện tại đã là không thể tiếp tục phóng túng chính mình.

Vì vậy nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị rửa mặt, làm điểm tâm.

...

Đảo mắt lại đến ngày Phó Hoa Thăng ghé thăm, đây là lần thứ 6 ông đến trị liệu.

Mấy ngày nay Phó Quan cùng Văn Lãng Tây không có bất kỳ sự xung đột nào, cảm xúc của Văn Lãng Tây cũng không bị mất khống chế, đối với Phó Quan ôn nhu cực điểm, nhưng chính tại tình trạng như vậy làm Phó Quan cảm giác, anh và Văn Lãng Tây càng ngày càng xa cách.

Từ sau lần ở nhà Tu Quý, anh thật sự không còn hiểu ánh mắt người này.

Phó Hoa Thăng hôm nay vẫn như mọi lần, 4 giờ chiều đến, cùng Văn Lãng Tây nói chuyện 2 tiếng ở thư phòng, vừa vào cửa đã nói với Phó Quan muốn ở lại ăn tối, cho nên trong thời gian này Phó Quan đã làm xong một bàn cơm cho ba người.

Đây là lần đầu tiên ba người dùng bữa cùng nhau, Văn Lãng Tây và Phó Quan ngồi đối diện Phó Hoa Thăng, yên lặng ăn cơm.

Này thật ra là thói quen của Phó Hoa Thăng, lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện, cho nên ba người sau khi ăn xong mới ngồi trên salon ở phòng khách nói chuyện phiếm.

"Tiểu Tây a, đã quen thuộc với Phó Quan chưa?" Phó Hoa Thăng trong tay ôm ly nước giữ ấm, dựa vào ghế salon chậm rãi hỏi.

Văn Lãng Tây đối Phó Hoa Thăng gật gật đầu nói:"Anh ấy rất tốt".

"Ừm, như vậy thì tốt" Phó Hoa Thăng cười híp mắt:"À đúng rồi, dì giúp việc nhà con đâu, sao mỗi lần đều chỉ có hai đứa con vậy?"

Nghe hỏi vậy đôi mắt Phó Quan lấp lóe, vội cướp lời Văn Lãng Tây:"Dì Thẩm dạo này đang nghỉ phép"

"Ừm, dù sao tiểu Tây cũng đang phát triển, chỉ sợ nó không đủ dinh dưỡng"

Văn Lãng Tây nghe vậy khẽ cười:"Có thể ăn được, không cần lo lắng"

Ba người tiếp tục mỗi người một câu hài hòa trò chuyện với nhau, sắc trời đã không còn sớm, Phó Hoa Thăng đứng dậy chuẩn bị đi, cười nói:"Tiểu Tây không cần tiễn, để tiểu Quan đi là được, cũng muộn rồi, con lên nghỉ ngơi sớm đi".

Thấy vậy Văn Lãng Tây dừng một chút mới gật gật đầu nói:"Vâng, chú Phó đi đường cẩn thận một chút".

"Được được được, chú đi đây, tuần sau gặp lại sau tiểu Lãng Tây, bình thường thử biện pháp điều tiết chú chỉ một chút, rất hữu dụng đó".

"Vâng, tạm biệt ạ"

Tại cổng biệt thự, Phó Quan cùng Phó Hoa Thăng đi đến bên cạnh xe:"Ba, gọi con ra đây là có chuyện gì sao?"

Phó Hoa Thăng lúc này mới quay đầu, ôm cánh tay dựa lên cửa xe:"Quan a, mấy ngày trước con ghé nhà dì Sầm của con phải không?".

Phó Quan khẽ run:"Sao ba biết?"

Phó Hoa Thăng thừa nước đục thả câu, cười cười nhỏ giọng nói:"Con đoán xem!"

"Ba....." Phó Quan cạn lời

Thấy vẻ mặt này của Phó Quan, Phó Hoa Thăng bật cười:"Con đúng là vẫn buồn chán như vậy, cũng không biết tiểu Lãng Tây ở với con có thấy tẻ nhạt hay không, thật....".

"Rốt cuộc ba có nói hay không?"

"Nói! Nói! Nói!...." Phó Hoa Thăng lúc này thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói:"Hôm qua Tu Quý đến gặp ba, nói với ba là tụi con......nháo có chút không vui".

"Tại sao anh ấy lại nói với ba?" Phó Quan cau mày hỏi.

Phó Hoa Thăng không vội trả lời, trước tiên nhìn Phó Quan một cái mới nói tiếp:"Có phải mấy ngày nay con không để ý tới đứa trẻ đó không?".

Trên mặt Phó Quan thoáng hiện vẻ khó chịu, bật thốt lên:"Dạo này con hơi bận...."

"Vẫn bận?" Phó Hoa Thăng cười nhẹ nói:"Cũng không cần múa thái cực quyền với ba con, nói thật đi, có phải tiểu Tu đắc tội con không? Hoặc nên nói là.... Nó đắc tội tiểu Lãng Tây?"

Lúc nói xong mấy từ cuối cùng này đôi mắt Phó Hoa Thăng híp lại.

Nghe ông hỏi vậy, Phó Quan buông hai tay bên người, mặt không biến sắc:"Không có đắc tội ai cả, chỉ là con cảm thấy....con cần yên tĩnh"

"Tại sao cần yên tĩnh?"

"Con với anh ấy hiện tại không thích hợp nói chuyện"

Thấy vậy, Phó Hoa Thăng cũng không tiếp tục truy hỏi, một lúc lâu mới cười híp mắt nói:"Quan a, ba cũng chỉ là hỏi vậy thôi, nên làm thế nào là do con quyết định, nhưng vẫn đề nghị con nên nói một tiếng với tiểu Tu, đem người bỏ một bên như vậy không quá lễ phép nha".

"Vâng, quay về con sẽ nói với anh ấy"

Phó Hoa Thăng không tiếp lời, chỉ híp mắt quan sát Phó Quan.

"Ba nhìn con như vậy làm gì a..."

Phó Hoa Thăng bất ngờ đánh úp:"Có phải con thích Văn Lãng Tây rồi không?"

Phó Quan bị hỏi đột ngột như vậy thoáng giật mình, vội nói:"Không có!"

"Thật sự? Nhưng sao ba lại cảm thấy....."

"Ba! Không có, ba yên tâm đi, con sẽ không!" Phó Quan cố đè lại trái tim đang đập loạn của mình.

Phó Hoa Thăng chậm rãi gật đầu nói:"Hy vọng là vậy, Quan a, chắc thầy con cũng đã nói qua, cùng bệnh nhân ở chung nhất định phải bảo vệ tốt ranh giới kia, nếu như bị phá vỡ....Tụi con khả năng đều sẽ không nhận rõ tình cảm chính mình, hiểu không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play