Cố Ninh vừa trở lại viện của mình, liền lập tức gọi hệ thống ra, hỏi nó
lần trước để cho nó báo cáo bug thế giới có phải là do nam chính hay
không, kết quả thế nào.
Nhưng câu trả lời mà hệ thống đưa ra làm nàng ngạc nhiên, nó nói chắc chắn không có vấn đề.
Cố Ninh liền nghi hoặc, nàng cảm giác nam chính thế giới này hình như cũng có chỗ nào đó không thích hợp a, chính hắn cũng có sai lệch so với
nguyên tác, rõ ràng nguyên tác thiết lập là thầm mến Bạch Nguyệt Quang,
hiện tại lại đối với việc thích nàng biểu hiện trắng trợn như vậy.
Bất quá, nếu hệ thống đã nói không phải, vậy nàng cũng không hoài nghi nó,
dù sao kết quả điều tra của cục quản lý thời không vẫn là đáng tin.
Về phần hệ thống cũng không có lý do gì để lừa dối nàng.
Nàng chỉ là cảm thấy khó hiểu, vậy những bug trong thế giới này đến cùng là gì?
Nàng suy đoán nam chính của thế giới này có sai lệch nhất định là bị ảnh
hưởng do bug, nàng không thể thay đổi được thiết lập của nam chính đã
sụp đổ, nhưng đem cốt truyện bị lệch kéo trở về vẫn có thể cố gắng làm
được.
Bất quá, trước đó, Cố Ninh nhịn không được hỏi trên hệ thống thế giới trước sau khi nàng rời đi có sụp đổ hay không.
Hệ thống vẫn như cũ khẳng định: "Không có."
Cố Ninh liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng nhiệm vụ đều thất bại, nam nữ
chính cũng không có ở cùng một chỗ, tại sao thế giới lại không sụp đổ
đây?
Rất hiển nhiên, hệ thống cũng không biết nguyên nhân, nói xong hai chữ này liền không giải thích cái gì nữa.
Cố Ninh trầm mặc, do dự một lát, mới hỏi hệ thống, tình huống Bạch Túc sau khi nàng rời đi.
Theo lý thuyết người làm nhiệm vụ không thể sinh ra tình cảm, cho nên Cố
Ninh hỏi rất lơ đãng, nhưng hệ thống lúc này lại dứt khoát không mở
miệng.
Cố Ninh Tâm không khỏi nhắc tới: "Hắn làm sao vậy?"
Một lúc lâu sau, hệ thống mới dùng thanh âm lạnh như băng của máy móc nói: "Hắn sống rất tốt, sống lâu trăm tuổi."
Cố Ninh không có hoài nghi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại có chút
nghi hoặc hệ thống vừa rồi sao lại trầm mặc lâu như vậy, kẹt máy sao?
Ai biết nàng còn chưa mở miệng, hệ thống lại bỗng nhiên chủ động nói: "Thế giới trước không sụp đổ, cho nên ngươi không bị trừ lương."
Đây ngược lại là tin tức ngoài ý muốn, Cố Ninh khẽ cong mặt: "Vậy là tốt rồi."
Cố Ninh suy nghĩ một chút, thế giới trước đã kết thúc không sai biệt lắm,
vậy thì chuyên chú làm tốt nhiệm vụ của thế giới này đi, cũng không thể
thất bại nữa, bằng không cũng không thể lần này cũng may mắn thế giới
không sụp đổ chứ?
Mà hệ thống trong đầu nó cũng lặng lẽ thở phào
nhẹ nhõm, nó bị Bạch Túc uy hiếp mới mang hắn đến thế giới này, nhưng cố ý làm vòng xoáy thời không khiến hắn rơi vào nơi khác, mà người ngoài
tiến vào thế giới nhiệm vụ sẽ mất đi trí nhớ ban đầu.
Hệ thống an tâm nghĩ, lần này hắn hẳn là không biết làm cô hồn dã quỷ ở đâu, cũng không cản trở được kí chủ làm nhiệm vụ.
Cố Ninh tiếp nhận cốt truyện Bạch Nguyệt Quang mà hệ thống đưa cho nàng,
dựa theo nội dung kịch bản phát triển, nàng vốn nên bị nữ chính Hứa Lục
Uyển lấy máu, sau đó Hứa Lục Uyển dùng thuốc thêm máu của nàng cứu sống
nam chính.
Đây cũng là khởi đầu để nam chính chán ghét Bạch Nguyệt Quang mà thích nữ chính.
Nhưng hiện tại nam chính rõ ràng không có thuốc của nữ chính, lại không hề
báo trước mà sống lại, còn có thể đem người trong sảnh đường chấn động
một lần.
Cố Ninh có chút lo lắng, vậy làm sao nàng có thể kéo cốt truyện trở lại, làm nam chính chán ghét nàng mà thích nữ chính đây?
Bởi vì tạm thời không có chủ ý gì tốt, mấy ngày nay nàng ở trong viện làm
quen thế giới này, cũng đã thích ứng rất tốt, nha hoàn bà tử trong viện
nguyên chủ cũng không nhận ra, sắm vai nguyên chủ cũng chỉ cần mặt vô
biểu tình là được, ngược lại cũng không đến mức lộ ra sơ hở.
Nguyên chủ cùng Vương phủ trên thực tế cũng không có quan hệ huyết thống gì,
nàng vốn là con gái Thừa tướng tiền nhiệm, nhưng Thừa tướng tạo phản,
nàng có thể sống sót, vẫn là dựa vào Vương phi lấy kim bài miễn tử trong phủ cứu nàng một mạng.
Bất quá, Vương phi sau khi đem nàng vào
trong phủ vẫn chưa công khai thân thế chân chính của nàng, bởi vậy tất
cả mọi người chỉ biết nàng là biểu tiểu thư, cũng không rõ lai lịch của
nàng.
Mà nha hoàn bên cạnh nàng Yên Hồng lại nhiệt tình bát quái
các loại tin tức trong phủ, bởi vậy nàng cũng dễ dàng nhận được tin tức
của nam chính bên kia.
Ngày đó sau khi Lục Minh Thâm tỉnh lại,
trong cung biết tin tức, Hoàng đế còn phái thái giám tâm phúc đến thăm,
thuận tiện mang theo mấy vị thái y có y thuật cao siêu trong Thái y
viện.
Nghe nói, kết quả chẩn đoán của thái y là mặc dù Lục Minh
Thâm may mắn tỉnh lại, nhưng thân thể đã bị cổ độc tổn thương nghiêm
trọng, vô cùng suy yếu, nội lực mất hết, cần phải dưỡng một thời gian
mới có thể khôi phục.
Về phần vết thương da thịt trên người Lục Minh Thâm cũng không nghiêm trọng, dưỡng một hai tháng cũng sẽ khỏi hẳn.
Mà sau khi đoàn người hồi cung, Hoàng đế ban thưởng cũng rất nhanh đã tới, gia phong phẩm cấp của phụ mẫu đã mất của Thế tử, cũng đề cập đến bổng
lộc của Thế tử, ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu, khao tam quân
tướng sĩ.
Thoạt nhìn là thập phần sủng hạnh Thế tử, cảm kích công lao bảo vệ quốc gia của hắn, nhưng người sáng suốt cũng đều nhìn ra
được, những ban thưởng này đều là hư, quan hàm Thế tử cũng không thăng,
hẳn là đang đè ép Thế tử, không muốn để cho thế lực của hắn càng lúc
càng lớn mạnh.
Cho nên, Thế tử hiện giờ thân thể ốm yếu hẳn là
làm cho Hoàng đế yên tâm, hiện giờ tứ hải thái bình, trời yên biển lặng, cũng không cần Thế tử xuất chinh.
Bất quá, Cố Ninh ngược lại
không nghe nói Thế tử nổi giận hoặc là có bất mãn gì với Hoàng đế, cũng
không biết là thật sự không thèm để ý hay vẫn là buồn bực trong lòng.
Về phần nữ chính Hứa Lục Uyển tuy rằng không thể trở thành ân nhân cứu
mạng của nam chính, nhưng vẫn rất tích cực đi theo cốt truyện, nàng ta
kiên trì đưa thuốc cho nam chính bồi bổ thân thể, nếu không phải nam
chính cự tuyệt, cũng liền giống như trong nguyên tác.
Cố Ninh rất vui mừng đứng ngoài quan sát hành động tri kỷ của nữ chính, nhìn nữ
chính còn đang ở trong nguyên tác kịch bản, lòng tin của nàng khi làm
nhiệm vụ cũng mạnh hơn một chút, xem ra thế giới này sụp đổ cũng không
nghiêm trọng lắm.
Nàng ngược lại không nóng nảy, nha hoàn Yên
Hồng bên cạnh nàng lại gấp đến độ xoay quanh, sợ lòng Thế tử bị vị Hứa
cô nương kia cướp đi.
Yên Hồng bàng quan giả thanh*, ngày xưa Thế tử mặc dù là cẩn thận tuân theo mệnh vong mẫu đối với biểu tiểu thư
chiếu cố nhiều hơn, không tỏ vẻ ái mộ gì, nhưng nàng nhìn ra được, trong lòng Thế tử nhất định là có tiểu thư nhà nàng.
*旁观者清: Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Chỉ là tiểu thư không cho hắn sắc mặt tốt, không thích Thế tử cà lơ phất phơ như vậy.
Nhưng chiếu theo nàng thấy, Thế tử ở trong kinh tuy rằng thanh danh không
tốt, nhìn như phong lưu, nhưng trên thực tế ngay cả một thiếp thị thông
phòng cũng không có, cũng không kiên nhẫn phản ứng với nữ tử khác, một
lòng đều đang kiến công lập nghiệp hành quân đánh giặc.
Cho dù là có tâm tư, cũng chỉ đối với tiểu thư đặc thù mà thôi.
Cho nên, Yên Hồng một lòng muốn tác hợp tiểu thư cùng Thế tử, nếu tiểu thư
gả cho Thế tử, ngày sau cũng không cần ăn nhờ ở đậu trải qua thật cẩn
thận.
"Tiểu thư à, Hứa cô nương cả ngày chạy về viện Thế tử, tuy
nói Thế tử không động tâm, nhưng..." Yên Hồng tận tình khuyên nhủ, nói
xong còn hạ thấp thanh âm, "Nhưng tục ngữ không phải nói nữ truy nam
cách tầng sa* sao, vạn nhất Thế tử bị ôn nhu săn sóc kiên định của nàng
ta đả động thì làm sao bây giờ?"
*女追男隔层纱: Nữ theo đuổi nam như cách nhau một lớp sợi, dễ dàng thành công.
Cố Ninh nằm dựa vào ghế mỹ nhân*, tự nhiên cũng nhìn ra được tâm tư Yên
Hồng, không nói nàng ước gì Thế tử bị đả động, chỉ bình tĩnh trấn an:
"Thế tử động tâm hay không, đều không liên quan đến chúng ta, nếu ngươi
muốn nhàn rỗi đến hoảng hốt, không bằng cùng ta ra đường dạo một chút?"
*美人靠: Ghế mỹ nhân, tên khoa học là "ghế cổ ngỗng", là một loại kiến trúc bằng gỗ đặt ghế phía dưới, phía trên có lan can, phần tựa lưng nhô ra bên
ngoài uốn cong như cổ ngỗng, nên mới có tên như vậy. Bình thường được
xây dựng ở một bên sông hoặc đình các.
Yên Hồng trong lòng nói ngài còn có tâm tư đi dạo, nàng đều lo lắng không
chịu nổi, nhưng tiểu thư nếu vô tình, vậy nàng cũng không có cách nào,
chỉ bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, Thế tử bị trọng thương chưa lành, công tử tiểu thư trong phủ đều đã đi thăm rồi, tiểu thư ngài cũng nên đi qua
thăm một chuyến nha, bằng không ở trong phủ này sẽ càng thêm khó khăn."
Nàng nói lời này không ôm bao nhiêu hy vọng, dù sao tiểu thư có chút cao
ngạo lãnh đạm, luôn luôn không thèm để ý cái gì đồn đãi vớ vẩn, đối nhân xử thế.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ chính là, Cố Ninh sau khi
nghe xong lời này, trầm ngâm một lát, thế nhưng đáp lại, nói: "Vậy cũng
được, ngươi đi khố phòng lấy chút thuốc bổ trở về."
Yên Hồng vừa
nghe thuốc bổ liền biết là đưa cho Thế tử, vui mừng khôn xiết mà đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, đi một bước, lại quay đầu lại hỏi: "Cần
loại thuốc bổ nào đây?"
Đầu ngón tay Cố Ninh cầm khăn tay màu
trắng trong tay, cười tràn đầy rực rỡ, phảng phất như tiên tử: "Vậy mỗi
thứ đều lấy một chút đi."
Yên Hồng: "... A?"
Một canh giờ sau.
Yên Hồng nhìn chén thuốc màu đen trong phòng bếp nhỏ, thanh âm đều run rẩy: "Tiểu... tiểu thư, đây là cái gì vậy a?"
Cố Ninh ngược lại vẫn bình tĩnh như trước: "Thuốc bổ a, không tốt sao?"
Yên Hồng nhìn thoáng qua gương mặt có chút chờ mong này của tiểu thư, thanh nhã tuyệt trần, da trắng như tuyết, đẹp đến mức làm cho người ta chỉ
muốn theo ý của nàng, sợ nàng sẽ nhíu mày.
Lời nói trong miệng
liền nuốt trở về, quên đi, tiểu thư có thể làm dược thiện cho Thế tử
phần tâm ý này là tốt rồi, Thế tử nghĩ đến... cao hứng còn chưa kịp đâu.
Yên Hồng nghĩ như thế nào, Cố Ninh không biết, bất quá nàng nấu một nồi thuốc bổ này chính là vì hỗ trợ nữ chính.
Trong nguyên tác, Bạch Nguyệt Quang chính là hình tượng đối lập với nữ chính, một người đối với Thế tử lãnh đạm, người còn lại lại ôn nhu si tình,
Thế tử tự nhiên dần dần thiên về hướng nữ chính.
Cố Ninh nghĩ
muốn kéo cốt truyện trở về, còn phải đi phụ trợ nữ chính mới được, nếu
thấy chén thuốc không có thành ý này của nàng, Thế tử tất nhiên không
thích, tự nhiên cũng làm nổi bật sự khéo léo cùng tràn đầy tình yêu của
nữ chính bên kia.
Nàng cũng không tin Thế tử còn có thể cho canh ngon còn chọn chén thuốc tối tăm này!
Cố Ninh đoán chừng thời gian ngày thường Hứa Lục Uyển đưa dược thiện đến Minh Húc viện nơi Thế tử ở.
Lúc nàng đi qua, vừa vặn nhìn thấy Hứa Lục Uyển đang bị hộ vệ ở cửa ngăn
cản, mà bên trong đứng chính là cận vệ Dương Phong của Thế tử.
Hai người đang nói cái gì đó, Dương Phong không có biểu tình gì, bộ dáng rất nghiêm trang không thông nhân tình.
Hứa Lục Uyển bị cự tuyệt cũng không tức giận, chỉ ảm đạm cúi đầu, sườn mặt
cô đơn, một thân quần áo màu xanh lượn lờ, nhìn nhu nhược tao nhã rung
động lòng người.
Ngoại trừ Dương Phong vẫn không hiểu phong tình bất động thanh sắc ra, hộ vệ ở cửa đều không khỏi có chút động dung.
Cố Ninh thầm nghĩ không hổ là nữ chính, bộ dáng điềm đạm đáng thương này
còn rất vô tội vạ, theo lý thuyết nam chính loại tướng quân dũng mãnh
gϊếŧ địch liền thích loại nữ chính ôn nhu này a.
Trong lòng Cố
Ninh không khỏi lại có chút tin tưởng duy trì cốt truyện nguyên tác, lúc này Hứa Lục Uyển đang xoay người muốn đi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Ninh, biểu tình mất mát nhu nhược kia liền có chút cứng đờ.
Một lát sau, Hứa Lục Uyển mới ôn nhu chân thành cười, mở miệng nói: "Ninh muội muội? Muội đây là..."
Cố Ninh ngữ khí thản nhiên: "Nghe nói Thế tử bị thương còn chưa tốt, ta đến thăm hắn."
Hứa Lục Uyển nghe xong, không nói gì, bước chân lại ngừng, nhìn Cố Ninh đi
qua bên cạnh nàng ta, tới trước cửa tròn lúc trước nàng ta đứng, chờ
Dương Phong giống như cự tuyệt nàng, cự tuyệt Cố Ninh vào.
Theo lời Dương Phong nói, Thế tử hiện tại đang tắm thuốc, không tiện gặp người, cho nên tất nhiên cũng sẽ không gặp Cố Ninh.
Dương Phong khi nhìn thấy Cố Ninh biểu tình cũng không có gì thay đổi, bộ
dáng vẫn như cũ lạnh nhạt lại có chút ngốc, chỉ là trước khi nàng mở
miệng, chủ động hỏi một câu: "Biểu tiểu thư đây là đến gặp Thế tử?"
Cố Ninh "Ừ" một tiếng.
Hứa Lục Uyển nghe được trong lòng chua xót, dì Chu di nương của nàng ta tuy là thiếp thất, nhưng hiện tại cũng là nắm quyền quản gia, nhưng trong
phủ đều chỉ gọi nàng ta là "Hứa cô nương", coi nàng ta là khách nhân.
Hết lần này tới lần khác là Cố Ninh cùng Vương phủ nửa điểm quan hệ không
có, lai lịch không rõ, lại bởi vì Vương phi đã qua đời sủng ái, còn có
Thế tử che chở mà trở thành biểu tiểu thư đường đường chính chính trong
phủ.
Điều này tự nhiên làm cho lòng người bất bình.
Bất
quá, chỉ cần nghĩ đến lời tiên đoán biểu hiện trên quẻ tượng, nàng ta và Thế tử nhất định sẽ bên nhau, trong lòng mới vững vàng trở lại.
Nhưng điều khiến nàng ta khó có thể tin chính là ngay sau đó Dương Phong lại
đối với Cố Ninh khom người làm một tư thế mời, còn nói: "Thế tử ở bên
trong chờ ngài thật lâu."
Nha hoàn bên cạnh Cố Ninh còn quay đầu
lại nhìn nàng ta một cái, tuy rằng rất nhanh quay đầu lại, nhưng trong
mắt đắc ý lại bị nàng ta nhìn thấy.
Biểu tình của Hứa Lục Uyển
thiếu chút nữa không duy trì được, khăn tay trong tay đều muốn xé nát,
chỉ cảm thấy người xung quanh có lẽ đều chế nhạo nàng ta.
Cố Ninh cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá vừa nghĩ đến Thế tử trong nguyên tác rốt cuộc là thầm mến nguyên chủ, vậy hiện tại nói không chừng đã bởi vì chuyện nàng không chịu dùng máu cứu hắn mà có ngăn cách, chỉ là trong
lòng còn niệm chút tình cũ mà thôi.
Vậy việc nàng cần làm là đem đoạn tình cũ cùng niệm tưởng của hắn đều chặt đứt.
Cố Ninh nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Lục Uyển, thanh âm khó
có được chút độ ấm, chỉ là cũng nhàn nhạt như gió mát: "Hứa cô nương,
ngươi cũng đến thăm Thế tử đi? Không bằng cùng nhau đi vào?"
Hứa
Lục Uyển thầm hận, chỉ cảm thấy nàng đang cố ý khoe khoang, nhưng lại
nhịn không được vì đề nghị này của nàng có chút động tâm, mấy ngày nay
nàng ta ngay cả một lần cũng không gặp được Thế tử, chỉ có tiếp xúc với
Thế tử mới có cơ hội làm cho hắn yêu nàng ta.
Nghĩ như vậy, Hứa
Lục Uyển liền nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ninh muội muội nói đúng, nhiều
người cũng náo nhiệt, viện Thế tử cũng có chút vắng vẻ."
Dương Phong ở một bên nhíu mày, nhìn Cố Ninh một cái, dường như khó hiểu, nhưng vẫn không mở miệng nói gì.
Về phần nha hoàn Yên Hồng bên cạnh Cố Ninh cũng kinh ngạc nhìn tiểu thư
một cái, ngay sau đó liền suy nghĩ cẩn thận, nếu tận mắt để Hứa cô nương thấy Thế tử cùng tiểu thư tốt như thế nào, Hứa cô nương tự nhiên cũng
hết hy vọng.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư cao minh.
Cố Ninh
cùng Hứa Lục Uyển cùng nhau đến đại sảnh đãi khách, có nha hoàn đưa trà
lên, Dương Phong nhìn nha hoàn đi xuống, mới nói với Cố Ninh: "Biểu tiểu thư, đợi một lát, Thế tử rất nhanh sẽ đến."
Cố Ninh gật gật đầu.
Dương Phong hành lễ lui ra.
Nhìn Dương Phong đi ra ngoài, Hứa Lục Uyển quay đầu nhìn về phía Cố Ninh,
nhìn da thịt như tuyết trắng vô cùng mịn màng của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, ngay sau đó ánh mắt dừng ở trên hộp đồ ăn đặt trên bàn, bỗng
nhiên mở miệng: "Ninh muội muội, đây là ngươi làm?"
Hứa Lục Uyển đến phủ này cũng đã một năm, tự nhiên cũng rất hiểu Cố Ninh
chính là thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, tính tình lại cao ngạo lãnh đạm, cùng hạ nhân trong phủ cũng không có giao tình
gì, giống như là khinh thường cùng bọn họ tiếp xúc, cho nên ngoại trừ
khuôn mặt ra tất cả mọi người đối với nàng đều không có hảo cảm gì.
Ngoại trừ Thế tử đối xử tốt với nàng, cũng không ai thích nàng.
Nhưng rất nhanh, nàng ngay cả Thế tử cũng không giữ được, khi đó còn có thể như hôm nay phong quang đắc ý như vậy?
Hứa Lục Uyển trên mặt lại không có gì khác thường, chỉ cười khen ngợi:
"Ninh muội muội tâm linh khéo léo, làm đồ tự nhiên không giống bình
thường, Thế tử nhất định sẽ thích, không giống ta, vụng về, cũng chỉ làm mấy món cháo trắng rau xào như vậy."
Hứa Lục Uyển vốn là sẽ chút khoa chân múa tay, võ công tuy không cao, nhưng cũng nghe thấy tiếng
bước chân trong viện truyền đến, cho nên cố ý tâng bốc Cố Ninh, để cho
nàng kiêu căng đắc ý, đến lúc đó ở trước mặt Thế tử mất mặt.
Ai
ngờ, Cố Ninh thật đúng là ngu xuẩn, lúc Thế tử bước vào sảnh đường, vừa
lúc chợt nghe thấy nàng không chút xấu hổ nói: "Ta làm tự nhiên tốt hơn
so với ngươi."
Khi nàng dứt lời, liền có người mang theo thanh âm tản mạn dễ nghe cười khẽ nói: "Biểu muội, muội làm đồ ăn cho ta? Ta vừa lúc đói bụng."
Hứa Lục Uyển quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một
thiếu niên cẩm y trắng tinh thắt ngọc bội đi vào, thoạt nhìn cực kỳ tuấn tú, quần áo màu trắng mềm mại sạch sẽ, làm hắn thiếu đi vài phần cảm
giác sắc bén trước kia, hơn nữa hắn mang theo nụ cười, đột nhiên làm cho người ta có một loại hương vị thiếu niên trong sáng ôn nhuận như ngọc.
Đây rõ ràng không phải phong cách ăn mặc của hắn, cũng không phù hợp với sở thích của hắn, hắn vốn là thiếu niên tướng quân tiêu sái kiệt ngạo tính tình như lửa, khí phách hăng hái, tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ vừa nhìn
lại đã khiến người ta đau lòng không thôi.
Hứa Lục Uyển không
khỏi cắn cánh môi, mới phát hiện hắn lâu như vậy mới đến thế nhưng lại
giống như nữ tử gặp người trong lòng còn phải chú ý ăn mặc, cũng bởi vì
Cố Ninh thích người tao nhã, hắn liền tận lực thay đổi?
Cố Ninh cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngay cả quần áo lục Minh Thâm cũng không chú ý.
Dù sao hắn mặc cái gì cũng không liên quan gì đến nàng.
Nàng chỉ thản nhiên "ừ" một tiếng.
Đúng lúc này, Lục Minh Thâm đã đi tới trước mặt Cố Ninh, cũng không cho hạ
nhân động thủ, chính mình trực tiếp mở hộp đồ ăn cố Ninh mang đến, sau
khi nhìn thấy thứ bên trong, liền sửng sốt.
Yên Hồng không khỏi
có chút khẩn trương, thấy tiểu thư bình tĩnh ngồi không nói lời nào,
nàng sợ Thế tử không thích, vội vàng giải thích: "Thế tử, đây là lần đầu tiên tiểu thư xuống bếp, canh này đều nấu mấy canh giờ."
Hứa Lục Uyển cũng nghiêng đầu nhìn lại, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn
thấy trong chén sứ màu trắng một chén nước canh đen nhánh, một cỗ mùi
thuốc nồng nặc khó ngửi xông vào mặt, làm cho người ta buồn nôn, nàng ta thiếu chút nữa bật cười.
Thấy Thế tử không nói gì, Hứa Lục Uyển
liền nói: "Đúng vậy, Ninh muội muội lần đầu tiên xuống bếp có thể làm
thành như thế cũng không tệ, Thế tử đừng tức giận, chỉ là thuốc cũng
không thể uống lung tung, vạn nhất uống hỏng thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được a."
Cố Ninh giống như tức giận, không vì mình làm không tốt mà xấu hổ, ngược
lại cười lạnh nói: "Chê ta làm không tốt?" Nàng nhìn thoáng qua Hứa Lục
Uyển, tựa hồ rất chua ngoa nói, "Cũng đúng, tất nhiên là có người vội
vàng làm tốt cho Thế tử, ta đi là được."
Nói xong, nàng cũng
không cho Lục Minh Thâm thời gian giải thích, trực tiếp bảo Yên Hồng
mang hộp đồ ăn cùng đi, chính mình cũng nhấc chân ra khỏi cửa.
Yên Hồng vốn là không tình nguyện, sợ tiểu thư cùng Thế tử nháo mâu thuẫn
làm cho Hứa Lục Uyển ngư ông đắc lợi, nhưng vẫn không dám cãi mệnh lệnh
tiểu thư, vội vàng xách hộp đồ ăn đuổi theo.
Bước chân Lục Minh
Thâm khẽ động, giống như muốn đi theo, nhưng lại dừng lại, thần sắc
không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Lục Uyển cho rằng
Cố Ninh tính tình đùa giỡn Thế tử như vậy, vừa chua ngoa vừa lòng dạ hẹp hòi, Thế tử tất nhiên là không thích, ánh mắt nàng ta khẽ động, đem hộp thức ăn mang đến nâng lên, đi tới trước mắt hắn.
Lục Minh Thâm
rũ mắt nhìn nàng ta, ánh mắt không lạnh không nhạt, cả người có vẻ sắc
bén, khí thế rất mạnh, khiến người bị hắn nhìn có cảm giác kim đâm vào
lưng.
Hứa Lục Uyển cố gắng trấn định lại, nói: "Thế tử, ngài vừa
rồi không phải nói đói bụng sao? Ta làm chút dược thiện và điểm tâm,
ngài xem xem?"
Lục Minh Thâm nhìn nàng ta một lát, không nói gì, lại như ngầm đồng ý.
Hứa Lục Uyển trong lòng buông lỏng, trong mắt liền có chút ý cười, đem nắp
hộp thức ăn mở ra, đem đồ vật bên trong lần lượt đặt ở trên bàn, thoạt
nhìn đích thật là tinh xảo mỹ vị, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lục Minh Thâm thản nhiên nhìn thoáng qua, khóe môi có chút ý cười, chỉ là ý cười kia cũng không đạt tới đáy mắt: "Đích xác không tệ."
Hứa Lục Uyển ý cười càng sâu, hai má ửng đỏ, ôn nhu nói: "Thế tử..."
Nhưng lời của nàng ta còn chưa nói hết, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng
động kịch liệt, khiến nàng ta sợ tới mức thân thể đều run rẩy một chút,
là Thế tử bỗng nhiên nhấc chân đem bàn đạp ngã.
Nước canh trộn lẫn với bánh ngọt rắc đầy đất, một mảnh hỗn độn.
Hứa Lục Uyển bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Thế tử, chỉ thấy hắn vẫn như trước bạch y như tuyết sạch sẽ vô trần đứng ở nơi đó, chỉ là phảng phất như có một tầng băng sương, ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng cực kỳ
lãnh đạm, sắc bén bức người, ngữ khí thản nhiên: "Ở trước mặt ta đùa bỡn thị phi, ngươi là ngại mạng dài sao?"
Hứa Lục Uyển không khỏi
lạnh sống, cảm giác được giờ khắc này hắn thật sự muốn gϊếŧ nàng ta, cỗ
sát khí của người trên chiến trường kia thực nghiêm nghị, nàng ta xách
váy quỳ xuống, thanh âm phát run: "Thế tử, ngài hiểu lầm rồi, ta vẫn
chưa..."
Lục Minh Thâm dường như không kiên nhẫn: "Dương Phong!"
Dương Phong thoáng cái liền xuất hiện trong phòng, thấy Hứa Lục Uyển quỳ trên mặt đất lại mặt không dị sắc, cúi người nghe lệnh.
"Ném nàng ta ra ngoài!" Lục Minh Thâm nói: "Ngày sau nàng ta và chó không được đi vào!"
Hứa Lục Uyển khó có thể tin ngẩng đầu nhìn hắn, vừa phẫn hận, vừa ủy khuất, rất nhiều cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Nhưng Lục Minh Thâm lại không quay đầu lại mà rời đi, chỉ để lại cho nàng ta bóng lưng lạnh lùng lại không thể chạm tới.
Dương Phong nói, "Hứa cô nương, mời."
Hứa Lục Uyển từ trên mặt đất đứng lên, cắn chặt cánh môi, gắt gao cúi đầu,
cánh môi đều bị cắn ra máu, mới không khóc thành tiếng.
Hôm nay nhục đều là Cố Ninh hại, nàng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Chỉ cần diệt trừ Cố Ninh, Thế tử kia tự nhiên có thể nhìn thấy nàng ta, cũng sẽ không đối xử với nàng ta tuyệt tình như thế!
Cố Ninh từ Minh Húc viện đi ra liền trở về, chỉ là khi đi ngang qua hoa
viên, thấy hoa đào mùa xuân vừa vặn nở, liền đi chậm một chút, chậm rãi
ngắm hoa, tâm tình cũng không tệ.
Mới vừa rồi nàng biểu hiện rất
kém cỏi, động một chút liền nổi giận, nam chính loại người không đủ kiên nhẫn hẳn là sẽ rất chán ghét hành vi này của nàng chứ?
Nàng cảm thấy lần này nam chính chán ghét giá trị cũng nên xoát một ít.
Yên Hồng thật sự cho rằng tiểu thư tức giận, sợ tiểu thư cảm thấy ủy khuất
làm tổn thương thân thể, nhịn không được thay Thế tử giải thích một
chút: "Tiểu thư, ta thấy Thế tử căn bản không có ý đó, ngài đừng bị Hứa
cô nương khiêu khích a, vạn nhất Thế tử tức giận tiểu thư thì làm sao
bây giờ?"
Cố Ninh ngẩng đầu nhìn hoa đào trên cành, một lát sau, nói: "Đêm nay ăn bánh hoa đào đi."
Thấy tiểu thư hoàn toàn không đem Thế tử để ở trong lòng, Yên Hồng thở dài,
cũng không tiện quản nữa, chỉ là không cam lòng, tiểu thư cùng Thế tử
trở nên cãi vã, chẳng lẽ để cho Hứa cô nương kia ngồi ngư ông đắc lợi
sao?
Nhưng nàng vừa thở dài, chợt nghe thấy phía sau lại truyền đến thanh âm Thế tử: "Biểu muội ——"
Nàng vui vẻ: "Tiểu thư, Thế tử nhất định là đến xin lỗi ngài."
Nàng không nghĩ tới Thế tử lần này đi ra ngoài một chuyến lại thành thục hơn nhiều, ngày thường tâm cao khí ngạo như vậy, lúc này bị tiểu thư oan
uổng còn tới cầu hòa, có thể thấy được trong lòng có bao nhiêu thích
tiểu thư.
Khi nghe thấy âm thanh âm hồn bất tán của Lục Minh
Thâm, tâm trạng Cố Ninh trong nháy mắt tụt dốc, vừa nghe thấy tiếng này, nàng cũng không quay đầu lại mà nhấc chân rời đi, nhanh chóng đi tới
cây cầu nhỏ.
Chỉ cần không cho hắn cơ hội giải thích, vậy nàng còn có thể tiếp tục làm, tổng có thể làm đến mức hắn không kiên nhẫn.
Nàng đi rất nhanh, vốn tưởng rằng bây giờ chân Lục Minh Thâm bị thương,
khẳng định không đuổi kịp nàng, không ngờ vừa đi tới giữa cầu, trước mắt bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh một đạo bạch y bay lượn, uyển chuyển
nhẹ nhàng dừng trước mắt nàng.
Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu niên bạch y đứng trước mặt, chặn đường đi của nàng.
"Biểu muội, sao lại không để ý tới ta?" Hắn mang theo nụ cười, thanh âm có
chút tản mạn, giống như tiểu cô nương ôn nhu dỗ dành tính tình.
Cố Ninh đầu tiên cả kinh, sau đó ý thức được hắn dùng khinh công bay tới,
nàng không để ý tới lời hắn nói, chỉ là ánh mắt kinh nghi bất định nhìn
hắn.
Thái y không phải nói nội lực hắn mất hết, thân thể bệnh yếu, nên dưỡng hồi lâu sao?
Trong nguyên tác, hắn cho dù uống thuốc của nữ chính, cũng chỉ là sống lại,
thân thể cũng thật sự bệnh yếu rất lâu, nếu không giai đoạn trước cũng
sẽ không bị Hoàng đế phản diện đoạt quyền ức hiếp.
Nhưng hắn thân thủ mạnh mẽ, hơi thở vững vàng...
Nàng nhìn sao lại không giống vậy đây?
Nàng hơi nghi ngờ nhìn hắn: "Thế tử, thân thể của ngài đã..." tốt rồi sao?
Lời nàng còn chưa hỏi xong, đã thấy thân hình hắn bỗng nhiên giống như chân mềm nhũn lắc lắc một cái, nếu không phải kịp thời đỡ lấy lan can bạch
ngọc trên cầu, chỉ sợ sẽ bị ngã.
Yên Hồng đều sợ tới mức kinh hô một tiếng: "Thế tử!"
Cố Ninh lại nhìn sắc mặt của hắn, cũng phát hiện sắc mặt của hắn đích xác
không tốt, trên trán có mồ hôi, giống như là rất suy yếu, khi đối diện
với ánh mắt của nàng, hắn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói: "Làm biểu
muội chê cười, ta nhất thời nóng vội, lại quên mất hiện giờ nội lực cũng không còn, ngay cả khinh công cũng rất khó sử dụng."
Cố Ninh tâm nói nhưng khinh công vừa rồi của ngươi rất linh hoạt a, bất quá nhìn
thoáng qua bộ dáng nam chính hiện tại đích xác rất suy yếu, nghĩ đến võ
công của hắn tuyệt cao, cho dù mất nội lực, loại công năng cơ sở khinh
công này sử dụng ra một chút nửa điểm cũng không có gì lạ, nghi ngờ
trong lòng lại tiêu tan.
"Nếu thân thể Thế tử không khỏe, vậy thì trở về nghỉ ngơi đi."
Nhưng vừa mới đi được nửa bước, vạt áo đã bị người kéo lại, nàng quay đầu,
liền thấy Lục Minh Thâm dựa vào lan can lộ ra một nụ cười suy yếu với
nàng, bạch y như tuyết, mặt mày thanh tuấn xinh đẹp nói: "Biểu muội,
rừng hoa đào phía trước có một đình hóng gió, muội đỡ ta đi nghỉ ngơi
được không?"
Cố Ninh trầm mặc, bên này bốn phía không có người, ném hắn ở đây cũng đích xác không tốt, nàng quay đầu nhìn về phía Yên Hồng.
Yên Hồng tròng mắt xoay chuyển, ôm chặt hộp thức ăn trong tay, vẻ mặt sợ
hãi nói: "Tiểu thư, Thế tử luôn luôn không cho nha hoàn đến gần a."
Cố Ninh đành phải quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đào hoa đen nhánh sáng ngời của Lục Minh Thâm.
Lục Minh Thâm gật đầu nói: "Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân." Ngữ khí hắn hơi dừng lại, khóe môi có chút cười khẽ, "Bất quá, biểu muội cũng không phải người ngoài, chúng ta cùng nhau lớn lên, cũng không cần chú ý cái
này."
Cố Ninh: "..."
Lời này nghe tựa hồ có đạo lý, nhưng lại tựa hồ có chút quái lạ.
Cố Ninh đành phải đỡ cánh tay Lục Minh Thâm cùng nhau đi về phía đình hóng gió phía trước.
Lục Minh Thâm đi bên cạnh nàng, không biết là chân bị thương hay là thân
thể không thoải mái, hắn đi rất chậm, ống tay áo hai người phất phơ
trong gió, phiêu phiêu, lại có loại ái muội thân mật nói không nên lời.
Nàng ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, có thể thấy được trong
khoảng thời gian này không ít lần uống thuốc đi, trong lòng hoài nghi
tâm tư giả bệnh của hắn lại phai nhạt vài phần.
Lục Minh Thâm rất cao, dáng người thẳng tắp, nhìn từ xa thân hình giống như công tử yếu
ớt, nhưng khi đỡ hắn, nàng có thể cảm giác được cánh tay hắn rất cứng
rắn, sức lực cường đại, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp thon dài, phỏng
chừng sức mạnh tiềm ẩn này có thể một quyền đánh chết một người.
Tin đồn sát thần cũng không phải là hư danh.
Cố Ninh đi bên cạnh hắn, tuy không tính là thấp, nhưng bị hắn phụ trợ càng thêm nhỏ nhắn nhu nhược.
Hắn tựa hồ tâm tình cực tốt, độ cong khóe môi chưa từng xuống, hơn nữa đôi
mắt phong lưu đa tình của hắn, thoạt nhìn càng có một loại mị lực tuấn
mỹ khiến người ta sa vào.
Cố Ninh cũng không dám nhìn mặt hắn,
loại thiết lập dựa vào mặt có thể mê hoặc người khác này không nên cho
nữ chính sao, một người đàn ông muốn mị lực lớn như vậy làm gì?
Nàng yên lặng chửi bới, chờ đỡ người đến đình hóng gió mới thở phào nhẹ nhõm.
Rừng hoa đào, gió xuân dịu dàng, hoa rơi như mưa, lần lượt rơi xuống.
Lục Minh Thâm phất hoa rơi trên ghế đá xuống, mời nàng ngồi.
Cố Ninh đứng không nhúc nhích: "Nếu Thế tử không có việc gì, ta liền trở về."
Lục Minh Thâm lại nói: "Không phải biểu muội nấu canh sao? Không đợi ta uống xong rồi mới đi?"
Nghe thấy lời này, Cố Ninh không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, chần chờ nói: "Ngài muốn uống?"
Lục Minh Thâm mỉm cười: "Muốn uống, nếu không chẳng phải phụ tâm ý của biểu muội sao?"
Cố Ninh: "..."
Hắn đều tận mắt nhìn thấy đây là một chén hỗn hợp gì đó, cư nhiên còn chạy
tới đòi uống, nàng buồn bực, chỗ hắn bị thương hình như cũng không phải
đầu óc a.
Yên Hồng thấy tiểu thư không nói lời nào, còn chỉ coi
như tiểu thư bị cảm động, cũng thập phần xúc động nhìn Thế tử, Thế tử
thật thông minh, chỉ cần hắn uống canh, tiểu thư tự nhiên sẽ không giận
hắn.
Lục Minh Thâm mỉm cười, trấn định không nói nhìn nàng, phảng phất như thật sự là thập phần chờ mong thưởng thức một món ngon tuyệt
thế.
Mà Yên Hồng đã bưng canh thuốc trong hộp ra, Cố Ninh đành phải ngồi xuống, chờ xem hắn như thế nào mà nuốt xuống.
Nhưng nàng vẫn đánh giá thấp sức chịu đựng của Lục Minh Thâm, một chén ngửi
thấy mùi này đã khiến người ta đen mặt, Lục Minh Thâm như sững sờ rồi
chậm rãi nhấm nháp, giống như không nỡ uống hết.
Cố Ninh hoài nghi nhìn hắn: "Có ngon không?"
Lục Minh Thâm chậm rãi gật đầu, đôi mắt hoa đào híp lại, biếng nhác như con mèo mùa xuân, tán thưởng nói: "Thuốc canh do biểu muội làm rất ngọt."
Cố Ninh: "Ngọt?"
Thấy nàng nghi ngờ, ánh mắt Lục Minh Thâm chăm chú nhìn nàng thật sâu, nói:
"Hương vị tuy đắng, nhưng chỉ cần nghĩ đến là biểu muội tự tay làm cho
ta, liền không thấy đắng, chỉ còn lại lòng tràn đầy ngọt ngào."
Cố Ninh nhìn hắn một lát, giống như gặp phải phiền toái gì đó trầm mặc,
"A" một tiếng, thản nhiên nói: "Thế tử uống chậm như vậy, ta còn tưởng
rằng nhạt như nước ốc đâu."
Lục Minh Thâm thần sắc dừng lại, thầm than biểu muội có thể làm ra thứ khó uống như vậy cũng không dễ dàng,
hắn nhịn cười nói: "Biểu muội yên tâm, trù nghệ của muội ở trong lòng ta là tốt nhất."
Cố Ninh biểu tình lạnh nhạt nhìn hắn, không để ý tới lời hắn nói, giống như chờ hắn tiếp tục uống.
Điều khiến nàng thất vọng chính là, Lục Minh Thâm lại là sắc mặt không thay
đổi mà uống cạn sạch, sau đó còn nhấp nhấp môi mỏng, dường như vẫn chưa
thỏa mãn thở dài: "Không biết ngày mai còn có hay không..."
Nghe vậy, Lục Minh Thâm bình tĩnh nhìn nàng một lát, xoa xoa mi tâm, thở dài không thể nghe thấy, ngẩng đầu nhìn hoa đào rơi xuống, không nói gì.
Yên Hồng trong lòng căng thẳng, sợ Thế tử bởi vì tiểu thư lãnh đạm cự tuyệt mà tức giận.
Cố Ninh cũng cho rằng như vậy, đang định có nên thêm một mồi lửa hay
không, chỉ thấy Lục Minh Thâm quay đầu nhìn nàng, chợt cười, mang theo
chút mùi vị lười biếng, bạch y không bụi, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, phảng phất như cả vườn hoa đào đều làm nền cho hắn khiến người ta
trong lòng nhảy dựng lên.
"Biểu muội, hoa trong vườn nở rất tốt, không bằng cùng nhau đi dạo một chút?" Hắn ôn nhu nói.
Cố Ninh giật mình, rất nhanh liền dời tầm mắt, đứng lên, lãnh đạm nói: "Ta mệt mỏi, Thế tử thích thì chậm rãi nhìn đi."
Nói xong, nàng chỉ hơi cúi người hành lễ rồi rời đi, cũng không quan tâm biểu tình gì của hắn.
Yên Hồng cũng không dám nhìn, chỉ thấp giọng giải thích một câu: "Thế tử
đừng trách, thân thể tiểu thư yếu, đi lâu như vậy sẽ mệt mỏi nha, nô tỳ
cáo lui trước."
Lục Minh Thâm nhìn bóng dáng yểu điệu kia dần dần đi xa, vẻ mặt vốn bình tĩnh mới hơi thay đổi, hắn cúi đầu hơi ho khan
vài tiếng.
Ảnh Vệ ở trong bóng tối đột nhiên dừng trước mặt hắn, quỳ một gối xuống, nói: "Thế tử có gì phân phó?"
Đợi một lát, lại không thấy Thế tử nói chuyện, hắn ta không khỏi ngẩng đầu, đã thấy biểu tình Thế tử có chút kỳ quái, giống như là có chút ẩn nhẫn, một lát sau, lại có một đạo máu mũi chậm rãi chảy ra, Ảnh Vệ không khỏi hoảng sợ nói: "Thế tử, đây là cổ độc tái phát? Thuộc hạ liền đi gọi đại phu!"
Lục Minh Thâm khoát tay áo, rất tùy ý lau sạch máu mũi,
lại ho khan một tiếng, nói: "Không cần, chỉ là có chút thượng hỏa, ngươi đỡ ta về phòng chậm rãi là được rồi."
Ảnh Vệ vẫn luôn ẩn mình ở
chỗ tối, cũng không dám theo dõi chủ tử cùng biểu tiểu thư ở chung, bởi
vậy ngoại trừ mơ hồ nghe thấy bọn họ tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ, cũng
không biết Thế tử rốt cuộc uống cái gì.
Nghe xong lời này liền
hiểu lầm, ánh mắt hắn ta phức tạp nhìn thoáng qua Thế tử, đứng dậy đỡ
lấy hắn, nghĩ thầm, quả nhiên là mùa xuân đã đến a, Thế tử luôn luôn
định lực rất mạnh, đối với những nữ tử khác đều lãnh đạm, không nghĩ tới cùng biểu tiểu thư ở chung một lát liền thượng hỏa không chịu nổi?
Chậc, đây thật đúng là nói ra cũng không ai tin.
Trong lòng hắn ta vì Thế tử cao hứng, nói không chừng trong phủ rất nhanh sẽ
làm hỉ sự, hắn đã gấp không chờ nổi muốn cùng đồng liêu chia sẻ tin tức
tốt này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT