“Vào đây! Con còn đứng đó làm gì? Mau vào đây cho ta!” Giọng Trưởng lão gia khá lớn, mặc cho có vệ sỹ đứng ngoài đang ngạc nhiên ông không để cho Trương Vân Sơn chút mặt mũi nào. 

“Ba! Sao ba lại ở đây? Còn cả Thịnh tổng nữa? Trương Vân Sơn lật đật bước nhanh vào trong. Vừa hỏi Trưởng lão gia lại vừa quay sang Lăng Quốc Thiên. Ông ta vẫn chưa biết anh là Lăng Quốc Thiên mà nghĩ anh là Thịnh Thiên Vỹ. 

“Sao tôi lại không thể ở đây? Tôi không ở đây thì anh định khi nào cháu tôi chết mới báo với tôi một câu phải không?”

Trưởng lão gia tức giận quát lớn. 

“Ba! Ý con không phải là vậy. Tú Anh làm sao mà chết được.”

Trương Vân Sơn càng nói càng cuống, thái độ của ba ông thế này, chắc chắn. chuyện không chỉ dừng lại ở việc ông ta không 

báo cho ông về việc Trương Tú Anh bị thương. E rằng sự việc đã đi xa hơn thế nhiều. 

“Ông! Cẩn thận sức khỏe. Có gì từ từ nói chuyện”

Lăng Quốc Thiên thấy Trưởng lão gia tức giận tới mức run cả người liền chạy tới đỡ ông ngồi lại trên ghế, đưa cho ông một cốc nước lạnh để ông uống cho hạ hỏa. Sau đó anh quay sang trả lời câu hỏi của Trương Vân Sơn. 

“Ba vợ, con chính là Lăng Quốc Thiên, Thịnh Thiên Vỹ và Lăng Quốc Thiên là một người. Từ trước tới giờ con không hề bị tàn phế.” Lăng Quốc Thiên nói ngắn gọn, trước ánh mắt ngạc nhiên tới tột độ của Trương Vân Sơn. 



Thế này thì Trương Tú Linh thực sự hết hi Vọng rồi. Mọi việc cô ta làm hóa ra công cắc, chưa kể cô ta đắc tội với Lăng Quốc Thiên bao nhiêu lần, còn sỉ nhục Lăng Quốc Thiên là kẻ tàn phế, là tên que... Càng nghĩ tới mọi chuyện xảy ra Trương Vân Sơn càng không thể bình tĩnh được. 

“Làm sao...? Làm sao có thể lại không phải là người tàn phế?...” Trương Vân Sơn lắp bắp. 

“Đúng là vậy đó ba, đây chính là chồng con Lăng Quốc Thiên” Trương Tú Anh nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Trương Vân Sơn, nói rành rọt từng chữ. 

“Ba tới tìm con có việc gì không?”

Trương Tú Anh lạnh lùng hỏi thêm. Cô biết ông ta không tự nhiên mà tới thăm cô, nếu thực sự quan tâm thì đã tới từ lâu rồi, không phải chờ tới tận bây giờ. 

“Là ba muốn tới thăm con, xem tình hình sức khỏe của con thế nào? Trương Vân Sơn lấy chiếc khăn lụa trong túi áo vest ra thấm mồ hôi trên trán. 

“Con cũng sắp bình phục rồi, không còn gì nguy hiểm nữa. Trí nhớ cũng không bị ảnh hưởng Trương Tú Anh nói thêm câu sau vừa nói vừa quan sát nét mặt của Trương Vân Sơn. 

Con người Trương Vân Sơn khẽ đảo, ông ta hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trương Tú Anh, biết ràng vòng vo cũng không có tác dụng. 

“Tú Anh, ba biết sự việc lần này là do Tú Linh nó hồ đồ, không biết trước biết sau mà gây ra.Và lại nó nói nó cũng chỉ là muốn thuê người hù dọa Con một chút. Sự việc tới nước này cũng là ngoài ý muốn. Con có thể nể tình máu mủ mà bỏ qua cho Tú Linh lần này được không con?”. 

Thấy thái độ của Trương Vân Sơn và Thương Tú Linh mà hạ mình, trong lòng Thương Tú Anh đau đớn không thôi. Cùng là con gái của ba, cùng do ba sinh ra tại sao khi cô mắc sai lầm thì bị ba tuyệt tình đuổi đi còn khi Trương Tú Linh Phạm vào tội lỗi tày đình thì ba lại đi dọn dẹp giúp cô ta còn xuống nước đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play