“Việc nói sự thật với Tú Anh con có thể chờ khi sức khỏe của Tú ANh ổn định
hơn. Nhưng Mỹ Mỹ, mẹ nghĩ khi Tú Anh nói chuyện được, con nên bàn bạc
với con bé để đón Mỹ Mỹ về, vừa để tiện chăm sóc cũng vừa là khiến Tú
Anh có động lực nhanh chóng hồi phục sức khỏe.”
Trịnh Dục Tú nói trúng những suy nghĩ trong đầu Lăng Quốc Thiên.
“Vâng, con cũng đã có tính toán. Chờ Tú Anh tỉnh táo hẳn con sẽ bàn với cô ấy, có lẽ con sẽ đích thân sang Mỹ một chuyến.” Lăng Quốc Thiên bàn bạc với Trịnh Dục Tú.
“Chuyện hôm nay, con cứ để mẹ nói với ba con. Chắc ông ấy sẽ giận con, nhưng
khi biết mình có cháu nội ông ấy sẽ vui biết nhường nào.”
Trịnh Dục Tú biết cái khó trong lòng Lăng Quốc Thiên, bà nhận phần việc khó
khăn nhất là nói với Lăng Duệ, tuy Lăng Duệ là người rất yêu thương và
tôn trọng tự do của con trai nhưng ông là người rất nóng tính và nghiêm
khắc với anh.
Một bàn tay mềm mại đang luồn vào tóc khiến Lăng Quốc Thiên bừng tỉnh, đồng hồ trên tường đã chỉ mười hai giờ đêm. Sau khi giải quyết xong các công việc, Lăng Quốc Thiên trở lại bên giường của Trương Tú Anh. Bác sỹ nói
cô đã được tiêm thuốc an thần sẽ ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy mọi việc sẽ khá hơn cô có thể nói được.
Anh không nằm mơ, đúng là bàn tay của
Trương Tú Anh đang đặt lên tóc anh. Lăng Quốc Thiên nở nụ cười tươi rói, vui mừng nắm lấy tay Trương Tú Anh.
“Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người thế nào? Để anh gọi bác sỹ.” Lăng Quốc Thiên luống cuống, nói một tràng dài.
“Không cần gọi bác sỹ, anh ở đây với em.” Trương Tú Anh vừa lắc đầu vừa nói
từng từ thật chậm, giọng cô còn yếu, tiếng nói còn hơi khó khăn. Nhưng
rõ ràng cô đã có thể nói được, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Lăng Quốc Thiên vui mừng gật đầu với cô, hết nắm tay, rồi lại xoa má Trương Tú ANh..
Trương Tú Anh mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh lúc này, khác hẳn với vẻ lạnh lùng cao ngạo của tổng giám đốc Lăng thị.
“Anh mở mặt nạ ra đi.” Trương Tú ANh cười với anh.
Lăng Quốc Thiên không ngờ cô lại nói điều này, anh trở nên lúng túng.
Chưa biết phải giải thích với cô thế nào, nếu từ chối e rằng cô không vui sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng nếu mở mặt nạ ra, trước mặt cô lại là
Thịnh Thiên Vỹ e rằng cô sẽ bị sốc điều này càng không tốt cho sức khỏe
của cô.
Thấy Lăng Quốc Thiên chần chừ, Trương Tú Anh nở nụ cười nhẹ.
“Em biết rồi, không sao đâu. Thịnh Tổng”. Trương Tú Anh cố tình lấy hơi nhấn vào chữ Thịnh Tổng khiến Lăng Quốc Thiên bất ngờ.
“Em biết từ khi nào?”
Lăng Quốc Thiên ngạc nhiên, cô đã biết thì anh cũng không lo cô sốc nữa vừa
nói anh vừa từ từ tháo mặt nạ ra. Lăng Quốc Thiên thở ra một hơi nhẹ
nhõm, không phải dấu diếm gương mặt mình trước cô anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chiếc mặt nạ được tháo xuống, trước mặt Trương Tú Anh là gương mặt đẹp trai
tuấn tú, của Thịnh Thiên Vỹ cũng chính là gương mặt của người cô yêu
thương Lăng Quốc Thiên.
Trương Tú Anh mỉm cười, vươn tay muốn sờ vào gương mặt anh. Lăng Quốc Thiên liền cúi mặt xuống để cô được thỏa mãn.
“Sao nào? thấy anh quá đẹp trai không cầm được lòng sao?” Lăng Quốc Thiên mỉm cười trêu cô.
“Có một chút” Trương Tú Anh cũng trêu lại anh, ngón tay gầy xanh xao
vẫn đặt trên má Lăng Quốc Thiên. Bốn mắt nhìn nhau chất chứa bao nhiêu
tình cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT