“Mẹ! nếu con nói những tấm hình kia là có người hãm hại con liệu mẹ có tin
con không? Dù sao thì chuyện của chị cũng là do con sai người làm, tuy ý của con là chỉ muốn bọn họ dọa chị nhưng việc bọn họ giết chết chị hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của con. Mẹ hãy tin con... Con... chỉ muốn dọa
chị một chút thôi... huhu.”
Trương Tú Linh thay đổi chiến thuật, cô ta biết nếu bây giờ khăng khăng phủ nhận tất cả thì cũng không đi tới đâu, bằng chứng rành rành ra đấy, chi bằng nói nước đôi. Còn về việc của Trương Tú Anh, dù sao Trương Tú
Anh cũng chết rồi làm gì còn ai đối chứng, vì thế cứ đổ hết tội lên đầu
bọn Chu Tài, bọn chúng cũng chết rồi, những người liên quan tới việc này đều đã chết vậy nhân chứng không còn, kẻ gây án không còn, cô ta nói gì chả
được.Vấn đề là tìm được sự ủng hộ của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt.
“Con biết chị con chết mà con vẫn đi dự tiệc được, không lẽ trong lòng con
không có chút động lòng nào? Mẹ thật không ngờ lòng dạ con lại băng giá
tới như vậy” Hàn Thu Nguyệt lắc đầu thất vọng, nước mắt bà ta lại ứa
ra.
“Con... Con... xin mẹ hãy nghe con nói đã, con không hề biết chị đã chết, cho
tới vừa mới đây, trên đường về nhà con... con mới biết. Tất cả là do bọn họ làm con không hề biết gì hết. Mẹ hãy tin con” Trương Tú Linh tỏ vẻ
hoảng hốt, cô ta vừa lắp bắp vừa khóc lóc.
“Chị con chưa chết! Cũng may Lăng gia cứu chữa kịp thời, hiện tại nó không
còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Con hãy cầu mong là nó không sao, may
ra Lăng gia mới tha thứ cho con.” Hàn Thu Nguyệt khẽ giọng, bà ta thực
sự không biết phải làm thế nào với Trương Tú Linh cho phải.
“Thật sao? Chị vẫn còn sống sao?” Trương Tú Linh trợn tròn mắt thì thầm “Làm
sao có thể??” lời sau của cô ta rất nhỏ, Hàn Thu Nguyệt không hề nghe
thấy, bà ta chỉ thấy cô ta trợn mắt hỏi thật sao. Hàn Thu Nguyệt hiểu
thành Trương Tú Linh đang ngạc nhiên, vui mừng khi thấy Trương Tú Anh
còn sống, bà ta liền chắp tay ngước lên trần nhà.
“Chị con còn sống, cũng may nhờ có thầy
Nguyễn cảnh báo và làm lễ trước có lẽ vì thế mà chị con mới giữ được mạng. Ơn trời!”
Hàn Thu Nguyệt lẩm bẩm tạ ơn trời đất, tổ tiên.
Mặt Trương Tú Linh hết đó lại trắng, bàn tay cô ta cuộn lại thành nắm đấm, môi mím chặt.
Phòng bệnh sáng nay tập trung đông đội ngũ y tế hơn ngày thường. Sáng nay chính là ngày Trương Tú Anh được rút máy thở.
Lăng Quốc Thiên tỉnh dậy từ sớm, anh ngồi ở phòng bên chờ các bác sỹ thực
hiện các thủ thuật. Lisa cũng đã có mặt, cô đưa tới cho anh các văn kiện cần phải ký của US, đây là hợp đồng hợp tác với tiêu thị, kết quả của
cuộc gặp tối hôm qua.
Lăng Quốc Thiên nhìn bản hợp đồng đôi môi khẽ nhếch lên.
“Tên gây ra tai nạn cho tôi đã nhận tội chưa?” Lăng Quốc Thiên hỏi Lisa
giọng đầy tự tin. Anh biết, thật đen đủi cho kẻ nào rơi vào tay Kỳ
Phương Nhan, thì dù kẻ đó có gan lì tới đầu cuối cùng cũng sẽ phải thỏa
hiệp mà khai ra sự thật.
“Đã khai hết, hắn còn giao ra bằng chứng còn giữ được đó chính là đoạn ghi âm ghi lại cuộc ngã giá giữa gã và Đoàn Đức.”
Lisa cũng mỉm cười, cô biết tin tức này sẽ khiến Lăng Quốc Thiên cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
Suốt hai năm qua chỉ vì những kẻ này mà anh suýt mất mạng, nếu không có sự
tiến bộ vượt bậc của y học cộng với ý trí phi thường của anh thì e rằng
anh mãi mãi là một người tàn phế, bỏ đi.
“Được, cứ giam hắn lại, sắp tới lúc dùng tới hắn rồi.”
Lăng Quốc Thiên ký nốt bản hợp đồng cuối rồi đưa trả lại cho Lisa.
“Lát nữa nói với Đặng Việt và Kỳ Phương Nhan tới gặp anh”
“Vâng” Lisa nhận lại tập tài liệu từ tay Lăng Quốc Thiên rồi nhanh chóng rời
đi, đúng như tác phong chuyên nghiệp hằng ngày của cô vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT