“Hãy cứu cô ấy bằng mọi giá. Xin ông!” Lăng Quốc Thiên mấp máy môi, lời cầu xin buột ra khỏi miệng.
Bác sỹ John sững người nhìn thẳng vào Lăng Quốc Thiên, ông không tin
vào tai mình, càng không tin rằng một người như Lăng Quốc Thiên, vốn cao ngạo, ngang bướng lại thốt ra những lời như vậy. Xem ra cô gái này vô
cùng, vô cùng quan trọng đối với anh.
Hai năm trước, khi vụ tai nạn thảm khốc xảy ra. Lăng Quốc Thiên được đưa vào đây trong tình trạng cực kỳ thê thảm, gương mặt bị bỏng nặng chân gãy dập, xương sườn cũng
gãy,xương quai xanh, tay, đầu va đập mạnh.
Nhìn chung cả người
anh chỉ còn giống như một mớ máu thịt hỗn độn. Không nhiều người tin
rằng anh có thể sống sót, lành lặn, khỏe mạnh.
Ngay cả khi các
vết thương về xương đã lành, mọi người vẫn không thể tin anh có thể di
chuyển, có thể trở lại bình thường và bác sỹ John là số hiếm người cùng
với mẹ anh tin rằng anh sẽ trở lại khỏe mạnh bình thường.
Trong quá trình điều trị cho anh, ông đã nhận thấy ý trí sống mãnh liệt trong con người anh.
Chứng kiến anh hằng ngày đổ mồ hôi vật vã, nghiến răng chịu đau để có
thể bước đi những bước đầu tiên, cố gắng để có thể nói những từ đầu tiên sau phẫu thuật não tới lần thứ n.
Trong suốt quá trình đó chỉ
có ánh mắt kiên định của anh là chưa từng thay đổi. Đã có những lúc thấp thoáng sự thất vọng khi lần phẫu thuật chưa được thành công nhưng dù
đau đớn, dù hi vọng chỉ tính bằng vài phần trăm anh cũng chưa bao giờ
cầu xin.
Ánh mắt anh luôn luôn thẳng tắp, hướng về phía trước.
Đó chính là điều khiến cho một người bác sỹ kỳ cựu như John vừa thán
phục vừa quý mến anh.Vậy mà hôm nay, ông được nghe lời cầu xin của anh,
không phải dành cho anh mà là cầu xin cho một người con gái.
“Tôi sẽ cố hết sức” Bác sỹ John VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên sau đó tiến vào phòng mổ.
Lăng Quốc Thiên bừng tỉnh, anh gật đầu với bác sỹ John sau đó lặng lẽ
lùi lại mấy bước, nhìn cánh cửa phòng mổ từ từ đóng lại trước mắt, chiếc đèn đỏ được bật sáng khiến anh chói mắt. Sự chói mắt của chiếc đèn đỏ
khiến anh cảm - nhận được cô vẫn còn hiện diện.
Anh vẫn còn hi
vọng nhìn thấy cô. Lăng Quốc Thiên lặng lẽ lùi lại bức tường đối diện
cửa phòng mổ, ngay bên cạnh là hàng ghế dài dành cho người nhà bệnh
nhân. nhưng với Lăng Quốc Thiên anh còn không thể có thời gian ngồi
xuống ghế, anh chỉ sợ ngồi xuống rồi, khi cô được đẩy ra anh không chạy
đến bên có đủ nhanh.
Đặng Việt cũng đã tới từ lúc nào, anh lặng lẽ đi tới nhét vào tay Lăng Quốc Thiên một ly cà phê ấm, nhãn hiệu cà
phê anh vẫn thường uống. Lăng
Quốc Thiên vô thức cầm lấy ly cà
phê, nhấp một ngụm.Anh cần phải tỉnh táo để không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào từ trong phòng mổ kia.
Ánh chiều vàng nhạt chiếu xiên qua lớp kính trên hành lang dài của bệnh viện, phủ lên bóng lưng cao
lớn, thẳng tắp của Lăng Quốc Thiên khiến cho nó càng trở nên đơn độc.Anh đứng đó tay cầm ly cà phê mới uống được một ngụm. Dường như anh cũng
quên luôn rằng mình cần phải uống để tỉnh, quên cả sự tồn tại của Đặng
Việt.
ĐặngViệt yên lặng đứng bên Lăng Quốc Thiên, anh quá hiểu
tính cách của Lăng Quốc Thiên vì thế những lúc như thế này việc làm có
giá trị nhất, có thể an ủi được nhất chính là im lặng. Sự im lặng của
những người trưởng thành và thấu hiểu.
“Có dấu vết gì chưa?”
Lăng Quốc Thiên phá vỡ sự im lặng kéo dài không biết bao nhiêu lâu bằng một câu hỏi không đầu không cuối. Ánh mắt anh vẫn dán chặt trên cánh
cửa phòng cấp cứu. Bàn tay vô thức bóp méo ly cà phê khiến cà phê tràn
ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT