Lời nói của Kỳ Phương Nhan còn chưa thoát ra hết điện thoại đã vang lên tiếng tút tút từ đầu dây bên kia.
“Tìm được người rồi sao?” Ngay khi thấy Kỳ Phương Nhan nghe điện thoại của
Lăng Quốc Thiên, Lisa đã không bình tĩnh được, hai tay cô xoắn vào nhau
đi lại bên cạnh Kỳ Phương Nha. Lisa chưa kịp định thần đã thấy Kỳ Phương Nhan cúp máy. Nhìn gương mặt nghiêm trọng của anh cô có thể đoán được
phần nào nội dung cuộc trò chuyện nhưng Lisa vẫn không thể kìm được mà
không hỏi anh để khẳng định lại suy đoán của mình.
“Đã tìm được, nhưng tình hình có vẻ không khả quan.Anh gọi một cuộc điện thoại rồi chúng
ta cùng qua bên đó” Kỳ Phương Nhan vừa trả lời Lisa vừa bấm cuộc gọi tiếp theo.
“Điều trực thăng tới ngay tọa độ tôi vừa gửi cho cậu. Mang theo bác sỹ và vật tư y tế cần thiết để cấp cứu người. Đi ngay! Hẹn gặp cậu sau ba mươi
phút nữa”.
Người mà Kỳ Phương Nhan vừa nói chuyện chính là một người mà khi bắt đầu tìm
kiếm, xác định Trương Tú Anh không rời khỏi trấn hoang Lăng Quốc Thiên
ngay lập tức đã phái Đặng Việt chuẩn bị trực thăng và bác sỹ giỏi nhất
tập kết ở gần sa mạc. Họ luôn trong tình trạng sẵn sàng cất cánh, cứu
người đề phòng trường hợp Trương Tú Anh bị thương.
Khi thấy Lăng Quốc Thiên âm thầm chuẩn bị mọi thứ như vậy, Kỳ Phương Nhan
tuy không nói ra nhưng có lúc anh đã thoáng có ý nghĩ Lăng Quốc Thiên lo quá xa. Nhưng cho tới bây giờ anh mới thấm thía, mọi sự chuẩn bị của
Lăng Quốc Thiên không hề thừa.
Kỳ Phương Nhan gửi tọa độ chỗ Lăng Quốc Thiên sau khi chắc chắn trực thăng và bác sỹ đã lên đường anh tiếp tục gọi một cuộc gọi về Ninh Thành.
Cuộc gọi này được nối trực tiếp với giám đốc bệnh viện Hy Vọng - bệnh viện
tư nhân quốc tế nằm trong top bệnh viện lớn và hiện đại nhất cả nước,
bệnh viện này cũng là một trong những sản nghiệp Lăng Quốc Thiên được
thừa kế lại từ ông ngoại.
Cuộc gọi nhằm đảm bảo mọi ekip của bệnh viện đều sẵn sàng khi trực thăng hạ cánh.
Lisa đứng bên cạnh nghe Kỳ Phương Nhan điều hành mọi việc, sắc mặt cô trầm
xuống, chỉ qua thái độ gấp gáp này cũng có thể thấy tình hình của Trương Tú Anh không hề đơn giản.
Sau khi phân phó xong Kỳ Phương Nhan thông báo với mọi người dùng tìm kiếm. Cả đội cùng nhau tới xưởng thuộc da.
Lăng Quốc Thiên tỉ mỉ vuốt hết những sợi tóc bết dính trên gương mặt Trương
Tú Anh.Anh chỉ có thể luồn tay qua đầu cô, để cô gối lên tay anh.
Cẩn thận kiểm tra những vết thương trên người cô. Mọi động tác của anh vô cùng tỉ mỉ, vô cùng dịu dàng, vô cùng chăm chú.
Dường như đối với anh lúc này, cô giống như một giọt sương chỉ sợ chạm mạnh
giọt sương sẽ tan biến.Anh mắt anh nhìn cô như chứa đựng màn đêm mịn
màng dịu dàng, nhưng cũng u buồn.
Anh không dám bế cô, cũng không dám động chạm mạnh vào người cô vì sợ Cô
còn có các vết thương kín khác không cẩn thận sẽ làm cho cô bị thương
nặng hơn.
Thời gian lặng lẽ trôi từng phút đối với Lăng Quốc Thiên dài như vô tận.
Giữa thế giới tăm tối dưới lòng đất này. Một vầng sáng nhỏ của chiếc đèn pin cầm tay đủ hắt lên khuôn mặt anh tuấn. của anh, nửa sáng nửa tối. Những người khác, khi nhìn thấy cảnh này đều lặng lẽ đứng yên một chỗ,
không ai dám tiến lên, giống như vầng sáng của chiếc đèn pin bao phủ xung
quanh Lăng Quốc Thiên và Trương Tú Anh là một bức tường vô tình ngăn
cách toàn bộ thế giới xung quanh với hai người họ.
Trương Tú Anh nằm đó, gối đầu lên bàn tay của Lăng Quốc Thiên, gương mặt cô
tái nhợt không còn chút sức sống nào. Mái tóc đen dài dính thứ máu khô
sền sền quyện cùng với đất cát thành một mảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT