Nguyễn Anh gọi tới số máy của Lisa phải mất một lúc lâu máy mới được kết nối, Phí Lisa rất ồn lào có vẻ đã có rất nhiều người. Nguyễn Anh báo cáo lại tình hình của Trương Tú Linh một cách tỉ mỉ với Lisa.

“ĐƯợc, cảm ơn cô. Cô tiếp tục theo dõi TRương Tú Linh cho tôi, có bất kỳ hành động gì đều hãy báo cho tôi ngay, kể cả là nửa đêm”. Không để Nguyễn Anh trả lời Lisa đã vội vàng cúp máy.

Nguyễn Anh ngồi thẫn thờ trên giường, có vẻ mọi việc ở bên đó không hề suôn sẻ, nếu có tin tức của Trương Tú Anh nhất định Lisa đã báo cho cô. Nói như vậy, có lẽ nào Thương Tú Anh thực sự sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng? Càng nghĩ Nguyễn Anh càng cảm thấy sợ hãi.

Trương Tú Linh vứt điện thoại xuống giường, cả người cô ta mệt mỏi, chỉ muốn ngâm mình trong nước cho thoải mái. Cô ta vừa quay đi thì điện thoại lại rung lên, khiến cô ta khó chịu, bọn Chu Tài này đúng là không biết điều chút nào.

“Lại gì nữa?” Trương Tú Linh bấm nút nghe hét vào điện thoại.

“Con gái à? Có chuyện gì vậy?” Phía đầu dây bên kia Hàn Thu Nguyệt cau mày, giọng nói có chút sốt sắng. Con gái cưng dịu dàng của bà ta đột nhiên hét vào mặt bà ta.

“Mẹ ạ? Con, con tưởng lễ tân khách sạn gọi, họ cứ làm phiền con suốt.” Rất nhanh Trương Tú Linh lấy lại giọng nói nũng nịu thường ngày.

“Con gái, vẫn nên dịu dàng một chút. Sa mạc nắng nóng như vậy, khiến con gái mẹ phải chịu khổ rồi.” Hàn Thu Nguyệt xót xa.

Hàn Thu Nguyệt nghĩ tới cảnh con gái cưng của mình vốn quen với nhung lụa từ bé vậy mà phải tới vùng sa mạc xa xôi chịu khổ, lại vừa trải qua một trận bão cát nữa trong lòng bà ta càng thương xót Trương Tú Linh.

“Mẹ đã nói rồi, Trương Gia chúng ta tuy không còn được như xưa nhưng dù sao vẫn là một trong tứ đại danh gia của Ninh Thành, việc con có thể đường đường chính chính chọn một người chồng xứng đáng không có gì là khó. Con cứ nhất nhất phải muốn trở thành vợ của Thịnh Thiên Vĩ cho bằng được để phải chịu nguy hiểm như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra với con thì mẹ biết sống thế nào?”



Hàn Thu Nguyệt càng nghĩ càng xót con không khỏi khóe mắt đã đỏ hoe. .

Trương Tú Linh thấy mẹ thương mình như vậy trong lòng càng thêm dựa dẫm.

“Con biết là vất vả nhưng vì gia đình ta con chỉ có thể cố gắng có được người chồng tốt nhất thôi. Ở Ninh Thành này hiện nay làm gì có người đàn ông nào vượt qua được THình Thiên Vĩ cả về sự nghiệp lẫn hình thức. Mẹ! da con sắp bị cháy nắng đen như cục than rồi”

Trương Tú Linh nũng nịu, không quên nhấn mạnh việc mình muốn trở thành vợ Thịnh Thiên Vĩ là vì muốn tốt nhất cho Trương Gia.

Hàn Thu Nguyệt nghe Con gái nói trong lòng càng thêm xúc động, không uổng công bà ta thương yêu, bênh vực, chăm sóc. Thật là một đứa Con gái có hiếu. Thầy bói nói thật đúng, Trương Tú Linh - cô con gái này của bà ta đúng là phúc tinh của Trương gia.

“Đứa nhỏ này! Sao con lại hiểu chuyện như vậy chứ? Khi con về mẹ sẽ đưa con tới thẩm mỹ viện tốt nhất thành phố để chăm sóc da.Vì Trương gia con vất vả rồi. Mai mẹ sẽ lên núi cầu bình an cho con.”

Thấy giọng Hàn Thu Nguyệt sắp khóc, Trương Tú Linh cũng không muốn nói chuyện nhiều liền lấy lý do mình phải tắm rửa nghỉ ngơi để cúp máy.

Trương Tú Linh nằm dài trên giường để mặc quần áo còn chưa thay, bấm số điện thoại của thầy bói trên núi.

“Ngày mai mẹ tôi sẽ lên núi tìm ông, hãy nói như những lần trước tôi dặn, ngoài ra nói thêm rằng có một khắc tinh của Trương gia sắp sửa không còn, mọi việc với Trương gia sẽ vô cùng thuận lợi. Nếu mẹ tôi hỏi cụ thể ông hãy bịa ra lý do về sự biến mất đó, nói như thế nào để mẹ tôi có thể tự suy luận theo ý bà ấy là nghề của ông chắc không cần tôi dậy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play