“Nếu muốn có tiền, bốn giờ sáng ngày mai tới Sa mạc
Nam thành,
nhở mang theo người. Tôi sẽ gửi định vị, địa điểm gặp mặt qua tin nhắn
cho anh. Công việc cụ thể khi gặp sẽ trao đổi”.
Vừa nãy vì quá
hấp tấp, Trường Tú Linh đã nói ra mục đích của mình, nhưng chính hành
động giả bộ mất sóng của Chu Tài khiến cô ta nghi ngờ và tỉnh ra, chính
vì thế lần này cô ta sẽ không mắc bẫy của hắn nữa. Nhất định phải giảm
thiểu rủi ro cho bản thân.
“Trương Tiểu thư à? Chúng ta là bạn
bè, cô muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhưng cô phải nói cho tôi biết
là làm gì để tôi còn chuẩn bị đồ cho thích hợp chứ, vả lại giờ tôi trong tay không một xu, muốn gọi thêm người, muốn có phương tiện và chi phí
tới Nam thành e rằng hơi khó”.
Chu Tài vẫn cố vớt vát hòng làm
cho Trương Tú Linh nói ra chút manh mối để lưu lại làm bằng chứng nhưng
bản thân hắn cũng biết con nhóc thối tha, thủ đoạn Trương Tú Linh này đã đề phòng. Chi bằng mọi tiền trước vậy.
“Muốn lấy tiền thì cứ
vác xác tới, đừng hỏi nhiều. Bốn mươi phút nữa tới công viên trung tâm
sẽ có người đưa xe và tiền ứng trước cho anh” Trương Tú Linh lạnh giọng.
“Được! nhưng nói trước với Trường tiểu thư bây giờ vật giá leo thang, công của tôi không còn như ngày trước nữa đâu”.
“Anh muốn bao nhiêu?”.
“Còn tùy vào độ rủi ro của công việc mà Trường tiểu thư muốn tôi làm.
Nhưng dù là việc gì thì cũng không dưới một triệu. Nếu liên quan tới
mạng người thì mười triệu.” Chu Tài tranh thủ, khi Trường Tú Linh gọi
hắn nghĩa là cô ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Mười triệu có
thể giúp hắn đổi đời, biến đi một nơi nào đó xa nơi này, làm lại mọi
thứ.
“Tiền không phải là vỏ hến! Cái mạng của tôi cũng không tới mười triệu” Trương Tú Linh cau mặt.
“Tùy Trương Tiểu Thư, vậy phiền cô đi tìm người khác. Cúp đây!” Chu Tài cũng không khách sáo dứt lời hắn liền dứt khoát bấm nút ngắt kết nối.
Trường Tú Linh đứng trước cửa sổ nhìn màn hình điện thoại đen sì trong
lòng nổi lên cơn tức giận vô CÓ. Tên côn đồ khốn kiếp này, hắn tưởng cô
là con gà vàng chắc.
Trường Tú Linh nhìn ra màn đêm ngoài cửa
sổ, thời tiết ở sa mạc rất khắc nghiệt ban ngày nhiệt độ rất cao nhưng
khi đêm xuống, nhiệt độ giảm rất nhanh, Trương Tú Linh xoa cánh tay để
trần vì làn gió lạnh vừa thổi tới. Màn đêm sa mạc mênh mông, trên bầu
trời những ngôi sao chi chít như những hạt kim cương lấp lánh.
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt khiến Trương Tú Linh chủ ý.
Trương Tú Anh mang theo một tấm thảm nhỏ bước. tới trảng cát rộng cách
khách sạn một đoạn khá xa, có rải thảm nằm ngửa mặt lên trời hai tay đan vào nhau dưới gáy. Chị ta vẫn vậy, thích những thứ vớ vẩn, hẳn là ăn
xong chị ta ra đó để ngắm sao.
Bụng Trương Tú Linh kêu xèo xèo, cô ta thực sự đã đói, có lẽ sẽ phải đi kiếm cái gì đó ăn. Trương Tú
Linh đưa tay khép cửa sổ thì thấy Thịnh Thiên Vĩ, trên tay cầm một chiếc chăn mỏng dừng lại cách chỗ Trương Tú Anh đang ngắm sao một đoạn, anh
ta cứ đứng như vậy say mê nhìn về phía Trương Tú Anh, Chiếc chăn trên
tay hẳn là định mang ra đưa cho chị ta. Một màn này khiến Trương Tú Linh càng thêm tức tối. Cô ta đóng mạnh cửa sổ. Quay người bấm số điện thoại của Chu Tài.
Ninh Thành, Chu Tài ngồi góc nhà tối om, mùi ẩm mốc của căn phòng cũ kỹ khiến hắn phát cáu.
Nhiệt độ không cao nhưng môi trường ở khu ổ chuột này vừa bụi vừa bẩn khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.
Hắn bóp bẹp chiếc lon bia vừa uống cạn, ném vào đống vỏ rỗng dưới đất
phát ra những tiếng va chạm loảng xẻng, làn gió đêm thổi khiến chiếc
bóng điên vàng duy nhất treo lủng lẳng giữa phòng đong đưa, bóng hắn in
trên tường cũng đong đưa.
Hắn đang chờ một cuộc gọi từ Trương Tú Linh, khi cúp máy hắn chắc mẩm cô ta sẽ gọi lại ngay lập tức,Vậy mà đã
qua hơn ba mươi phút vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Mẹ kiếp! con
đàn bà khốn kiếp này định chơi hắn thật sao? Hay là cô ta nghĩ hắn giờ
đây không xu dính túi thì chỉ cần cô ta bỏ ra một chút tiền nhỏ là có
thể khiến hắn răm rắp nghe lời? Kể cả không có việc này thì việc cô ta
làm. với hắn trước đây hắn vẫn có thể moi của cô ta cả đống tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT