Cô đã cùng ông nội tới đây nhiều lần, có lần nghỉ trong khách sạn nhưng đa số là sẽ đi vào những ngôi làng nhỏ nằm rải rác trên sa mạc tá túc tại
nhà một người dân nào đó, trải nghiệm cuộc sống mộc mạc cùng họ.
Ông nói với Tú Anh đó là cách để cô cảm nhận cuộc sống, và biết trân trọng
những gì cô đang có, cũng là cách để có thấy trách nhiệm của mình khi
sinh ra trong hoàn cảnh sung sướng đầy đủ.
Người dân nơi đây rất hiền lành chất khác nhưng rất nghèo. Chính vì thế trong lòng Trương Tú Anh luôn muốn làm một việc gì đó cho mảnh đất này.
Nếu có điện có thể phát triển được nông nghiệp. Giống như cô đã từng nghiên cứu mô hình ở một số nước Trung Đông.
Mô hình phát triển tưới tiêu nông nghiệp thông minh, tiết kiệm nước.
Dự án điện gió và điện mặt trời chỉ là bước khởi đầu để có thể thay đổi bộ mặt nơi đây. Trương Tú Anh có thể
không thích con người cợt nhà của THình Thiên Vĩ nhưng với cương vị là một người lãnh đạo thực sự cố có chút kính nể anh.
Bởi tầm nhìn và cả tâm sức của anh trong định hướng phát triển. Chính vì
thế dù có muốn tránh xa anh nhưng cô vẫn muốn làm việc và cống hiến cho
US.
Từ lúc lên xe Thịnh Thiên Vĩ vẫn ngồi yên xem Trường Tủ Linh như không
khí. Trường Tú Linh ngồi trong xe việt dã dưới cái nắng chói chang, cô
ta cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
Trời thì nóng nực, mồ hôi rịn ra dính dấp cô ta lại mặc chiếc áo bó sát khoe đường cong của cơ thể càng khiến cô ta khó chịu.
Ngược lại gương mặt của cả lái xe, Lisa ngồi ghế phụ lẫn thịnh.
Thiên Vĩ ngồi gần cô ta đều điềm nhiên như không, không có một chút biểu hiện gì của sự bất tiện. Trương Tú Linh kim nén lắm mới không phát ra tiếng
kêu ca mấy lần chực vọt lên tới cổ họng.
“Còn bao lâu nữa mới tới nơi khảo sát?” Cuối cùng Trương Tú Linh cũng không nhịn được phải bật ra câu hỏi.
Thịnh Thiên Vĩ chuyển từ xem tài liệu sang cắm cúi vào điện thoại, hoàn toàn
không để ý tới câu hỏi của Trương Tú Linh, Lisa thấy không khi vẫn yên
ắng liền lịch sự trả lời cô ta.
“Chừng ba mươi phút nữa chúng ta sẽ tới nơi. Giám đốc Trường có điều gì muốn
trao đổi trước với Tổng giám đốc THình?” Lisa hỏi ngược Trường Tú Linh.
Lúc này Trương Tú Linh mới nhớ ra lý do cô ta bịa đại ra để được ngồi chung xe với Thịnh Thiên Vĩ. Rất nhanh cô ta thay đổi thái độ.
“Thực ra không có chuyện gì cả, tôi chỉ thấy là lãnh đạo cấp cao thì nên đi
cùng xe với nhau, Giữa lãnh đạo cấp cao và nhân viên cũng nên giữa
khoảng cách. Phải không Thịnh tổng?” Trương Tú Linh lấy khuỷu tay khẽ
chạm vào tay Thịnh Thiên Vĩ.
Thịnh Thiên Vĩ vẫn không rời mắt khỏi điện thoại.
“Tôi thấy người nên giữ khoảng cách là giám đốc Trường mới đúng. Cô không sợ ngồi cùng xe với tôi sẽ lộ hết bí mật kinh doanh của Trường thì sao?
“Tôi thì có gì phải giấu diếm Thịnh tổng chứ?” Trường Tú Linh thấy Thịnh
Thiên Vĩ tiếp chuyện với mình liên vui ra mặt cô ta CỐ xích người về
phía Thịnh Thiên Vĩ.
Lisa khẽ liếc qua gương chiếu hậu, thấy hành động của Trương Tú Linh, khỏe môi Lisa khẽ nhếch lên.
Trương Tú Anh có chuông tin nhắn báo tới cô nhìn vào màn hình vô thức nở nụ
cười, là tin nhắn của Lăng Quốc Thiên.Anh hỏi cô về nhiệt độ ở sa mạc,
nhắc cô phải che chắn cẩn thận đừng để bị say nắng.
“Tin nhắn của ai mà cười tới ngốc ra vậy?” Nguyễn Anh không nhịn được khi
thấy bộ dạng ngây ngốc của Trương Tú Anh liền huých tay cố trêu chọc.
“Không nói cho cô biết.” Trương Tú Anh thu lại điện thoại trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Sao tôi lại không đề phòng nhỉ một người cô đơn. như tôi sao lại bị ghép
làm việc chung với một người mới lập gia đình để suốt ngày phải ăn cẩu
lượng miễn phí thế này” Nguyễn Anh phụng phịu.
“Thôi được rồi, làm việc cho tốt, về sẽ đền bù cho chị” Trương Tú Anh quàng tay qua vai Nguyễn Anh dỗ dành.
“Vậy còn được!” Nguyễn Anh hài lòng, đưa điện thoại bắt đầu sự nghiệp selfie của mình.
Phía xa xa hiện ra một ốc đảo nhỏ, chính là nơi đoàn. sẽ dừng lại khảo sát.
Đây là một làng nhỏ nằm giữa sa mạc mênh mông có chừng gần hai mươi gia
đình sinh sống chủ yếu bằng nghề chăn thả gia súc.
Đoàn xe từ từ tiến vào làng. Mấy chiếc xe đậu lại cạnh cồn cát phía ngoài. Cả đoàn bắt đầu xuống xe.
Trước khi tới đây, phía công ty đã cho người tới làm việc với trường làng
trước. Trưởng làng chuẩn bị nhường cho họ gian nhà chính của ông ấy để
lấy chỗ làm việc, các máy móc thiết bị khảo sát cũng sẽ được đưa tới nhà ông.
Từ xa một người đàn ông thấp lùn, da ngăm đen tất tả đi tới đây chính là
trưởng làng tên Lỗ Tư, vì cũng được trả không ít tiền nên ông ấy rất
nhiệt tình.
Mọi người theo Lỗ Tư vào gian nhà đã được chuẩn bị, là một ngôi nhà bằng
đất lợp ngói xám, tuổi thọ cũng phải tới mấy chục năm, trong nhà không
có đồ đạc gì nhiều ngoài bộ bàn ghế gỗ đơn giản bên trên bày một bộ ấm
trà cũ kĩ, chiếc ti vi kiểu cũ.
Ở sa mạc này chưa có điện nên mọi thiết bị điện đều chạy bằng ắc quy, mỗi nhà dân tùy điều kiện kinh tế thường có dự trữ rất nhiều ắc quy, thường họ sẽ vào thị trấn để nạp điện một tuần một lần.
Vợ của Lỗ Tư một người đàn bà dân tộc thiểu số chừng hơn bốn mươi tuổi, chị ta đang cho gà ăn trong sân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT