Editor: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi

***********

Mấy phóng viên phát hiện cha Tô và cha Cố đang đến gần Tô Trầm Ngư, sắc mặt không tốt lắm.

Có phóng viên tay chân lanh lẹ, nhanh chóng lướt qua đám người, muốn ghi lại đoạn đặc sắc tiếp theo, vận khí hắn rất tốt, đến nơi vừa vặn nghe được Tô Trầm Ngư tự trách, nhìn về phía hai người trung niên mặc tây trang mang giày da, nói: “Cha, bác Cố, hai người đừng trách Vị Hi, con rất vui khi Vị Hi đi tìm chị, thật đó.”

Nghe được lời này, phóng viên kia âm thầm lắc đầu, Cố Vị Hi ngay tại buổi lễ đính hôn bỏ Tô Trầm Ngư đi tìm Tô Thiên Ngữ, người bị ủy khuất Tô Trầm Ngư vậy mà cô lại suy nghĩ cho Cố Vị Hi, rốt cuộc cô thích Cố Vị Hi nhiều đến mức nào chứ? 

Đây thật sự là thích đến hèn mọn.

“Nếu có thể khuyên Vị Hi đưa chị đến, nơi này vừa vặn có thể tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ, như vậy sau này sẽ không cần chuẩn bị lại nữa.” Mắt Tô Trầm Ngư đỏ hoe, dưới ánh nhìn của cha Tô, rụt cổ lại nói: “Nhưng có lẽ bọn họ sẽ để ý… Thôi bỏ đi.”

Phóng viên ghi được phản ứng này của Tô Trầm Ngư vội chuyển camera sang phía cha Tô, bị biểu tình người trước mắt dọa nhảy dựng.

Đây là cha ruột thật à?

Cha Tô nhìn thoáng qua hướng bên kia, phóng viên có kinh nghiệm lập tức hiểu lát nữa thế nào cũng có người đến cản hắn.

Hắn nắm bắt thời gian, tiếp tục chụp.

Cha Cố đưa mắt liếc cha Tô một cái, sau đó nén giận nói: “Còn không mau lên lầu đi.”

Đợi lát nữa xử lý cô sau!

Thấy tên phóng viên kia bị bảo vệ chặn lại, Tô Trầm Ngư cũng không chậm trễ, lập tức lên lầu. Vốn dĩ cô còn định biểu diễn một màn té xỉu, nhưng mà sàn nhà rất lạnh, cũng không có cung nữ với thái giám làm đệm lưng.

Thôi quên đi, tự nhiên bị đau không đáng.

Dù sao cũng đạt được hiệu quả mà cô muốn, tuy phóng viên sẽ bị hai nhà Tô, Cố cảnh cáo, nhưng vẫn còn rất nhiều khách mời nha.

Hôm nay Tô Trầm Ngư đứng trên lễ đài tuyên bố hủy bỏ hôn ước chỉ mới là bước đầu tiên thôi.

Dựa theo nội dung trong sách, để được đính hôn với Cố Vị Hi, cũng để cho cha mẹ Tô không nổi giận, hơn nữa có lẽ là lo tính cách, nói chung là Tô Trầm Ngư lựa chọn chịu đựng, mặc cho bọn họ vũ nhục.

Trong sách nói hôm nay Cố Vị Hi căn bản không về, sau này thì xảy ra chuyện Tô Trầm Ngư và Tô Thiên Ngữ bị bắt cóc… Nói cách khác, nữ phụ Tô Trầm Ngư trong truyện cũng chỉ là một bia đỡ đạn giúp gia tăng tình cảm của nam nữ chính.

Từ bây giờ đến lúc ‘ngủm’ cũng không lâu, Tô Trầm Ngư ý thức được chuyện này lập tức cảm thấy thời gian có chút gấp.

Phải nhanh chóng thu hoạch đủ giá trị tiếng thét.

Loa: “Xin chúc mừng, cô đã thu hoạch tiếng thét giá trị một điểm từ mẹ của Cố Vị Hi.”

Tô Trầm Ngư cảm thấy cả người không tốt lắm, tiếng thét chói tai như thế mà chỉ có một điểm?

Chờ đã… Cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu tôi không dựa vào kịch bản, kết cục không phải sẽ tự nhiên thay đổi sao?”

Loa cẩn thận nói: “Nội dung kịch bản thay đổi cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết cục của nương nương.”

Lời này có nghĩa là—— cho dù cô không đi theo kịch bản, cuối cùng vẫn sẽ chết, nếu muốn sống, phải ngoan ngoãn ‘vẽ một vòng tròn để nguyền rủa’ để tích công đức.

Được thôi.

Nhưng mà——

Dựa vào mấy lời lúc nãy của loa, để thay đổi kết cục của bản thân, cần đến một số lượng lớn công đức, mà giá trị tiếng thét đạt một trăm, chỉ có thể vẽ một vòng tròn nguyền rủa, được mười điểm công đức…. Sắp chết đến nơi, cô có thể tích đủ công đức sao?

Loa nhiệt tình nịnh nọt: “Hoàng hậu nương nương của Thiên Khải quốc, quỷ kế đa mưu, làm sao lại không thể tích đủ điểm công đức chứ! Cố lên nào!”

Tô Trầm Ngư: “…”

Thôi, trước hết cứ quấy phá nam nữ chính đã, rồi sao đó mới nghĩ đến chuyện làm sao để tích công đức.

Nơi tổ chức lễ đính hôn là một trang viên tư nhân, lầu hai có phòng của Tô Trầm Ngư, cô vừa về phòng lập tức cầm điện thoại lên, click mở Wechat, tìm người đại diện của cô - Đỗ Dư Chu.

Tô Trầm Ngư tiến vào giới giải trí vì Cố Vị Hi, Tô gia tùy tiện đem cô quăng vào một công ty không danh tiếng, Đỗ Dư Chu trong khi là người đại diện của cô còn dẫn dắt thêm mấy người nữa.

Trong tay anh ta có một diễn viên khoảng thời gian trước giành được vai nữ hai, Đỗ Dư Chu vui sướng không ngừng, cùng nữ diễn viên kia tiến vào đoàn làm phim, không có thời gian đến lễ đính hôn.

Tô Trầm Ngư của trước đây khó mà đem chuyện ủy khuất này kể ra, lại càng không muốn phiền người khác, chuyện gì cũng giấu trong lòng, cô làm vậy là để lấy lòng người Tô gia, muốn hòa nhập vào một chút—— cô cho rằng mình chỉ cần nghe lời, người Tô gia sẽ chấp nhận cô, Cố Vị Hi cũng sẽ thích cô.

Suy nghĩ khờ dại như vậy làm Tô Trầm Ngư lắc đầu.

Cô vừa quen thuộc vừa xa lạ nhìn bàn phím ghép vần, chậm rãi đánh chữ: “Tôi hình như chưa nói với anh, Tô Thiên Ngữ là chị tôi… Vị Hi đi tìm Thiên Ngữ rồi, cho nên tôi với anh ấy hủy bỏ hôn ước.”

Một số việc trong giới này, để cho người đại diện xử lý sẽ tốt hơn so với cô.

Đỗ Dư Chu vừa nhận được Wechat, bị tin tức dọa hết hồn, lập tức gọi đến hỏi tình hình, Tô Trầm Ngư dùng giọng điệu khổ sở kể lại. Đỗ Dư Chu nghe xong cực kì tức giận, nhưng làm người đại diện như anh ta, lại nhạy bén phát hiện ra điểm nóng.

Đây chính là cơ hội!

Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ đều là diễn viên nổi tiếng, Tô Trầm Ngư đính hôn với Cố Vị Hi cũng coi như may mắn, nhưng về bản chất thì Tô Trầm Ngư không nhận được lợi ích gì.

Người mắng cô vẫn nhiều như trước.

Dù sao Tô Trầm Ngữ cũng không có danh tiếng gì, mà Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ chính là một cặp CP nổi tiếng của màn ảnh, nhưng mà—— nếu Tô Trầm Ngư thay đổi hình tượng thành người đồng thời bị cả vị hôn phu và chị mình phản bội thì sao?

Tô Thiên Ngữ vẫn luôn nói cô ta và Cố Vị Hi chỉ là quan hệ hợp tác, không hề quen biết ngoài đời thực. Tô Trầm Ngư khi tiến vào giới giải trí, trước giờ chưa từng nói Tô Thiên Ngữ là chị, Tô Thiên Ngữ cũng không nói Tô Trầm Ngư là em mình.

Lúc trước vì Tô Trầm Ngư khi phỏng vấn nói mình có hôn ước với Cố Vị Hi nên bị mắng, Tô Thiên Ngữ không nói giúp Tô Trầm Ngư dù chỉ một chữ, Cố Vị Hi mấy ngày sau mới xác nhận lời Tô Trầm Ngư nói.

Mối liên hệ như vậy, đệt, nghĩ kĩ lại cũng thật kinh khủng.

Đỗ Dư Chu hô hấp dồn dập, anh ta nhất định phải lợi dụng chuyện này thật tốt, tốt xấu gì Tô Trầm Ngư cũng là nghệ sĩ của anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta lập tức có một ý tưởng.

Đỗ Dư Chu tuy không phải người đại diện kim bài, nhưng anh ta đã lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy rồi, đương nhiên cũng có chút quan hệ—— anh ta quen không ít phóng viên, trong đó có một người họ Lưu, yêu thích chuyện nhà của các minh tinh, người này vẫn luôn cho rằng Cố Vị Hi cùng Tô Thiên Ngữ có mối quan hệ bí mật gì đó.

Lưu Vấn Ninh trong khoảng thời gian này vẫn luôn canh chừng Tô Thiên Ngữ, hơn nữa trực giác nhiều năm trong nghề làm cho hắn cảm thấy hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy mới cố ý ẩn nấp trong khách sạn nơi Tô Thiên Ngữ ở.

Lần này hắn thành công nhìn thấy Cố Vị Hi đi vào phòng Tô Thiên Ngữ, người mở cửa là trợ lý của cô ta!

Lúc này lẽ ra Cố Vị Hi đang đính hôn với Tô Trầm Ngư, thế mà lại chạy đến khách sạn tìm Tô Thiên Ngữ!

Bắt trộm, mẹ nó thật kích thích!

Chờ đến khi nhận được tin tức của Đỗ Dư Chu, Lưu Vấn Ninh kích động vỗ đùi, chuyện này được——chứng minh tư liệu hắn chụp hôm nay là thật!

Cùng lúc đó, lời nói của Tô Trầm Ngư ở buổi lễ đính hôn bị đăng lên mạng, trong thời gian ngắn đã leo lên hotsearch.

Hotsearch #Cố Vị Hi đính hôn với Tô Trầm Ngư# từ từ hạ nhiệt, rất nhiều fan đang mắng Tô Trầm Ngư, sau khi thấy hotsearch #Cố Vị Hi đào hôn đi tìm Tô Thiên Ngữ#, #Tô Thiên Ngữ là chị của Tô Trầm Ngư# đều cạn lời.

???

Chuyện này chắc chắn là giả! Tô Trầm Ngư vì mất mặt nên mới cố ý nói như vậy để bôi đen Vị Hi và Thiên Ngữ!

Fans hâm mộ không tin, nhưng không lâu sau, Lưu Vấn Ninh đăng một đoạn video lên weibo—— Người vốn nên ở buổi lễ đính hôn – Cố Vị Hi bước vào phòng của Tô Thiên Ngữ, mà trợ lý Tô Thiên Ngữ tự mình mở cửa!

Những từ để tẩy trắng như ‘kế hoạch P’, ‘hợp thành’ của fans bây giờ thật sự vô dụng.

Cư dân mạng không có fans ‘giảng dạy’, nhìn thấy tin tức như vậy, từ đầu tiên nghĩ đến là ‘tiểu tam’.

“Nhìn lại thì trước đây Tô Trầm Ngư cũng thật thảm đấy.”

“Thật sự không nghĩ đến, Tô Thiên Ngữ thế mà lại là chị của Tô Trầm Ngư, chuyện này là em rể với chị vợ?”

“Lạ thật, Cố Vị Hi nếu đã thích Tô Thiên Ngữ vậy vì sao lại đính hôn với Tô Trầm Ngư, còn đào hôn nữa chứ? Người này mẹ nó cũng quá tra đi! Sớm nói rõ ràng không tốt hơn sao?”

“Lúc trước thật sự ghét Tô Trầm Ngư… Nhưng nghe mấy lời cô ấy nói có thể thấy cô gái này thực sự thích Cố Vị Hi, rõ ràng trong lòng rất khó chịu, vậy mà vẫn nói chuyện giúp đôi cẩu nam nữ kia! Mẹ nó, ghét nhất là chuyện một chân đạp hai thuyền với tiểu tam.”

“Tam quan của tôi sập rồi.”

“Xem xét kỹ thì Tô Trầm Ngư quá thảm rồi.”

…………….

Cư dân mạng chỉ vừa mới bắt đầu thảo luận kịch liệt thì mấy cái hotsearch đột nhiên biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.

Sau đó có người phát hiện, Lưu Vấn Ninh xóa video kia đi, sau đó đăng weibo, là một sticker đầy ý tứ: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.jpg

(*)  Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Người qua đường kết luận: “Chính chủ dùng tiền thu mua Lưu Vấn Ninh.”

………………….

Cố gia làm việc hiệu suất không tồi, khách mời và phóng viên đều đã rời đi, Cố Vị Hi đưa Tô Thiên Ngữ trở về, người phía sau gần như là do Cố Vị Hi đỡ vào, sắc mặt tái nhợt giống như chỉ một trận gió cũng có thể quật ngã.

Trên đường trở về, đoàn đội của hai bên đã cùng hợp tác, dùng giá cao ép hotsearch kia xuống, đồng thời yêu cầu Lưu Vấn Ninh xóa video.

Vừa thấy đám người của mẹ Tô, Tô Thiên Ngữ chưa nói gì đã khóc, đẩy Cố Vị Hi ra, lung lay đi đến trước mặt mọi người, định quỳ xuống; “Ba, mẹ, bác trai Cố, bác gái Cố, thật sự xin lỗi, đều do con sai…”

“Bảo bối!” Mẹ Tô vội ôm lấy Tô Thiên Ngữ, đau lòng không thôi, “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không thoải mái chỗ nào? Con đừng dọa mẹ.”

“Con không sao, chỉ là sốt nhẹ thôi.” Tô Thiên Ngữ yên lặng lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Trầm Ngư ở đâu, con phải giải thích với em ấy…”

“Giải thích với nó?” mẹ Tô giống như nghe được chuyện gì không thể tin nổi, cao giọng nói: “Nếu không phải do nó, mọi chuyện sao lại ầm ĩ đến mức này? Là do nó cố ý! Vì chuyện nhỏ ấy mà đẩy con với Vị Hi lên đầu sóng gió. Trong mắt hoàn toàn không bậc cha chú như chúng ta, mẹ còn chưa chửi nó câu nào đâu!”

“Không, là con, là do con đã hủy buổi đính hôn của Trầm Ngư với Vị Hi, con sốt đến mơ mơ màng màng nên không biết trợ lý nói cho Vị Hi, làm anh ấy lo lắng, còn khiến Trầm Ngư hiểu lầm…” Vẻ mặt Tô Thiên Ngữ đầy thống khổ và tự trách.

Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng ‘bốp’ giòn tan từ bàn tay phải của cha Cố, đứng đối diện là Cố Vị Hi hơi nghiêng đầu, hai má hiện lên năm bàn tay đỏ tươi.

“Một người đàn ông trưởng thành, làm việc lại không để ý hậu quả, cha thấy hai mươi năm nay con sống đều uổng phí rồi.” Cha Cố lắc đầu, thất vọng nhìn Cố Vị Hi, chợt nâng tay chỉ về Tô Thiên Ngữ. “Hôm nay con đính hôn với Trầm Ngư, cho dù lo lắng Thiên Ngữ gặp chuyện không may, muốn đi tìm con bé thì cũng nên chuẩn bị tốt chuyện lúc sau, ít nhất là phải ổn định Trầm Ngư.”

Đuôi lông mày Cố Vị Hi giật giật, giống như muốn nói gì, nhưng lại nuốt vào trong.

Hắn nghĩ với tính cách của Tô Trầm Ngư sẽ không làm ra chuyện gì quá lớn, không ngờ hắn tính sai rồi, hành động của Tô Trầm Ngư quả thật nằm ngoài dự kiến của hắn.

“Bác Cố…” Giọng Tô Thiên Ngữ đầy bi thương.

Cha Cố nhìn về phía cô ta, sắc mặt dịu đi, trấn an nói: “Thiên Ngữ, chuyện này không liên quan đến con, con không sai, người sai là Vị Hi, là nó không xử lý tốt, ủy khuất con, cũng ủy khuất Trầm Ngư.”

“Hai tụi nhỏ đều không sai! Hai đứa nó vốn lưỡng tình tương duyệt, nếu không phải….” Mẹ Tô càng nghe càng giận, sờ khuôn mặt tái nhợt của Tô Thiên Ngữ, hận không thể để mình chịu thay. “Chuyện này ầm ĩ thành như vậy, hủy bỏ hôn ước của nó với Vị Hi đi.”

Nói xong nhìn qua cha Tô: “Để đại học Q chấm rớt, rồi đưa nó đến đại học C. Nó trở về lâu như vậy, muốn gì chúng ta đều cho, nhưng lại không biết điểm dừng, nếu đã vậy thì phải khiến nó hiểu được đã phạm sai lầm thì nên tự gánh vác hậu quả, để nó đừng ỷ vào chuyện có chúng ta nên thích làm gì thì làm.”

Sắc mặt Cha Tô âm trầm, đồng ý gật đầu, tìm được đứa con gái ruột mất tích hơn mười năm, vốn dĩ ông rất vui, thế nhưng sau này lại phát hiện cô con gái này không giống mình, thậm chí còn có nhiều thói quen xấu.

Chuyện này làm ông biết để mặt mũi ở đâu?

Ông ta nhìn về phía Tô Thiên Tập nói: “Kêu nó xuống đây!”

Tô Thiên Tập đang ngồi ‘ăn dưa*’, không kiên nhẫn kêu ‘ồ’.

*Ăn dưa: nghĩa là hóng chuyện, hóng drama.

Cậu năm nay mười ba tuổi, chính thức bước vào thời kỳ trưởng thành, ở cái tuổi thường thích coi mình là ‘người lớn’, mà đã là ‘người lớn’ thì nên công bằng.

Bởi vậy trước khi lên lầu, cậu nói suy nghĩ của mình.

“Con cảm thấy Tô Trầm Ngư làm vậy cũng đúng mà.” Cậu ngẩng đầu lên. “Hôm nay là ngày chị ta đính hôn, nhưng anh Vị Hi lại chạy đi tìm chị, nếu đổi lại là mọi người thì mọi người có tức giận không?”

“Mẹ, mẹ nói chị là người nhường anh Vị Hi cho Tô Trầm Ngư, hơn nữa, người mà mẹ và bác gái Cố định hôn với anh Vị Hi cũng là Tô Trầm Ngư.”

Nói xong, Tô Thiên Tập biết mình sẽ bị mẹ Tô mắng nên nhanh chóng chạy lên lầu.

Tuy rằng cậu không thích Tô Trầm Ngư —— có thể nhìn ra từ xưng hô với chị ta——nhưng có sao nói vậy, chuyện ngày hôm nay là anh Vị Hi không đúng.

Trong đầu nhớ về bộ dáng của Tô Trầm Ngư trên lễ đài, Tô Thiên Tập bất giác cảm thấy…. mẹ, bọn họ hình như có chút bất công.

Đều do Tô Trầm Ngư thường ngày cứ xị mặt xuống, cả ngày cứ âm trầm, nếu chị ta ôn nhu, hào phóng giống chị thì ai mà ghét được.

Cậu đứng trước phòng Tô Trầm Ngư, gõ cửa nửa ngày mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Tô Thiên Tập mất kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa ——

Nhưng… cả căn phòng trống trơn, làm gì có bóng dáng của Tô Trầm Ngư.

Người đâu?

“Em tìm chị?” Ngay lúc này, sau lưng cậu bỗng phát ra âm thanh nho nhỏ, lông tơ của Tô Thiên Tập trong phút chốc lấy tốc độ mắt người có thể thấy được dựng ngược lên, cậu phát ra một tiếng hét chói tai, âm thanh chấn động trần nhà, tiếp đó là giống như mèo con bị giẫm đuôi, nhanh chóng nhảy lên.

Nhìn thấy người dọa mình là Tô Trầm Ngư, Tô Thiên Tập kéo dài giọng nói, sợ hãi nói to: “Chị có bệnh sao! Không biết người cũng có thể dọa chết người sao!!!”

Tô Trầm Ngư chớp mắt, cười ôn nhu ——

Bởi vì hệ thống vừa thông báo: “Chúc mừng, cô đã thu hoạch được tiếng thét giá trị mười điểm từ Tô Thiên Tập.”

Mười điểm!

Mẹ của tên tra nam kia hét chói tai mới chỉ được một điểm, Tô Thiên Tập thế mà được tận mười điểm!

Tăng gấp mười lần!

Nhìn nụ cười quỷ dị của Tô Trầm Ngư, nội tâm Tô Thiên Tập sợ hãi, theo bản năng lùi về sau hai bước, chợt nghe tiếng Tô Trầm Ngư cổ vũ: “Ngoan, hét thêm hai tiếng nữa.”

Tô Thiên Tập: "?”

Người phụ nữ này chịu kích thích quá lớn nên điên luôn rồi!?

Hết chương 2.

************

Tác giả có lời muốn nói: 

Tô Thiên Tập: lạnh run.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play