Editor: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
************
Lý Địch và Nhậm Gia Viễn vội tiến lên cùng Lâm Túc Thiên dọn hành lý.
Mục Quân Bạch, Chu Diệc An không nhúc nhích.
Tô Trầm Ngư và Thẩm Tâm Tâm tới trước một ngày, đương nhiên nên cùng Ôn Tư Dao lên phòng ngủ, nhưng phải chờ mấy người đàn ông mang hành lý lên lầu xong đã.
“Chị Tư Dao, đây là giường của chị.” Thẩm Tâm Tâm chỉ vào cái giường ở giữa. “Vị trí trung tâm, trừ chị ra còn có thể là ai khác chứ.”
Ôn Tư Dao nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Chị không thích ngủ ở giữa.”
Cô ta chỉ vào cái giường bên cạnh cửa sổ: “Cái giường này của ai?”
Tô Trầm Ngư: “Của em.”
Ôn Tư Dao giống như đã nhìn thấy cô ở đâu đó, hỏi suy tư: “Em… Tên gì?”
“Chị Tư Dao, em ấy tên Tô Trầm Ngư.” Thẩm Tâm Tâm nhiệt tình nói.
“Ồ.” Ôn Tư Dao bừng tỉnh. “Là người lên hotsearch mấy ngày trước?”
“Nói ra thì cũng có duyên, hồi tháng tư năm nay, chị có hợp tác với Cố Vị Hi, chị nhớ anh ấy nói không có bạn gái.” Cô ta thản nhiên nói: “Kết quả đột nhiên nhảy một vị hôn thê, làm chị giật cả mình.”
Thẩm Tâm Tâm: “…”
Người ngốc cũng hiểu được mấy lời này của Ôn Tư Dao là đang nói giúp Cố Vị Hi.
Ôn Tư Dao chuyển chủ đề, chỉ vào giường của Tô Trầm Ngư: “Chúng ta đổi giường nhé, em không ngại chứ?”
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn lắc đầu: “Không ngại ạ.”
Ôn Tư Dao vừa lòng. “Chị vừa đến nên đi cúng bái một lát, các e giúp chị đổi nhé, được không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Tâm Tâm vội vàng gật đầu, Tô Trầm Ngư liếc cô ấy một cái.
Tổ tiết mục gọi Ôn Tư Dao ra ngoài, Thẩm Tâm Tâm bắt đầu đổi đồ trên giường, thấy Tô Trầm Ngư không nhúc nhích.
“Tiểu Ngư Nhi?”
“Chị Tâm Tâm, đổi giường là được rồi.” Cô đi lại chỗ cửa sổ, ngó đầu ra, nhìn mấy người đàn ông dưới lầu cười ngọt ngào: “Các lão sư, chị Tư Dao muốn đổi giường với em, em và chị Tâm Tâm dọn không được rồi, mọi người giúp bọn em một chút nhé?”
“Được rồi.” Chu Diệc An là người đầu tiên hưởng ứng. “Trầm Ngư, anh giúp em.”
Ôn Tư Dao nghe được giọng của Tô Trầm Ngư, ánh mắt trầm xuống, ngay sau đó cô ta phát hiện, mấy người đàn ông bao gồm cả Mục Quân Bạch cùng nhau bước lên.
Mục Quân Bạch có hai giải ảnh đế, địa vị cao quý; Chu Diệc An là thiên vương trong giới âm nhạc, ngoài việc hát cực kì tốt, ngoại hình cũng không kém mấy tiểu thịt tươi, hai người này vậy mà vừa nghe Tô Trầm Ngư ‘kêu gọi’ thì gấp gáp muốn giúp đỡ?
Mà hành lý lúc trước của của cô ta, Mục Quân Bạch và Chu Diệc An lại hoàn toàn không động đến.
Rõ ràng trước kia cô ta mới quen hai người bọn họ, cũng không thấy bọn họ đối với mình quá nhiệt tình.
Cô ta đột nhiên hỏi biên kịch: “Tô Trầm Ngư ở đây rất được hoan nghênh sao?”
Đây không phải là biên kịch từng nói chuyện với Tô Trầm Ngư sao? Cô ấy giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Tư Dao, đáp: “Được hoan nghênh như thế nào cũng kém chị một bậc.”
Cô ta cũng xứng so với mình?
Ôn Tư Dao cười, rồi sau đó khen: “Người mới được hoan nghênh, chứng minh em ấy biết cách gây ấn tượng tốt trong chương trình, không tồi.”
……
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người mặc áo khoác thay giày cao su để đến Suối cá. Lúc này Ôn Tư Dao phát hiện, mấy người đàn ông rất yêu thích Tô Trầm Ngư, đặc biệt là Lâm Túc Thiên, hắn giống như sắp biến thành ‘chó’ đến nơi.
Khi cô ta vừa mới đến được bọn họ đối đãi nhiệt tình, còn bây giờ không khác gì những người khác.
Hiện tượng chúng tinh phủng nguyệt* vậy mà không xảy ra trên người mình, chuyện này làm cô ta cực kì khó chịu. “Tâm Tâm,” cô ta bước nhanh, đến gần Thẩm Tâm Tâm, không biết cố ý hay vô tình mà nói, “Hôm trước chị có xem《Ánh trăng hiểu lòng tôi》, em diễn rất tốt.”
*Chúng tinh phủng nguyệt [众星捧月]: có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Thật sao chị Tư Dao.” Thẩm Tâm Tâm được thần tượng khen, kích động đến mức đỏ mặt, kéo xa khoảng cách với Tô Trầm Ngư.
“Đương nhiên.”
……
Mãi cho đến Suối cá, Thẩm Tâm Tâm cũng không quay lại chỗ Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư đang đi, bỗng nhiên nghe được giọng của Lâm Túc Thiên: “Thẩm Tâm Tâm không để ý tới cô, có phải cô rất buồn không?”
Bệnh tâm thần, Tô Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Quên mất thân phận của mình rồi?”
Bị hạ gục chỉ với một câu.
“Tiểu Trầm Ngư, em có sợ không?” Chu Diệc An bước lại trước mặt Tô Trầm Ngư, ánh mắt lóe lên. “Nói sợ, anh trai dẫn em đi nhé?”
Tổ tiết mục hưng phấn, Chu Diệc An là đang chủ động cống hiến cơ hội xào CP nha!
Tô Trầm Ngư không biết Chu Diệc An có phải do tổ tiết mục sắp xếp, cố ý nói như vậy không. Cô cực kì phối hợp mà sửa lại xưng hô: “Anh heo heo giúp đỡ em như vậy, em đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ha ha...
Mọi người nghẹn cười.
Cmn anh heo heo.
Chu Diệc An sờ sờ mũi, bỗng nhiên cảm thấy nha đầu này cố ý, nghiêm túc nói: “Thật ra em có thể thêm một chữ ‘Chu*’ nữa.”
*Chu: [朱] pinyin cách đọc là /zhu/, đồng âm cách đọc với [猪] /zhu/: trư = heo,
“Anh heo heo không dễ nghe sao?” Khuôn mặt cô mê mang.
Chu Diệc An “……”
Được, cô thích gọi sao thì gọi.
“Chị cảm thấy Trầm Ngư đừng nên xuống nước.” Ôn Tư Dao bỗng nhiên nói: “Vừa nãy Tâm Tâm nói với chị, Trầm Ngư tới kì, nước suối lạnh lẽo, đối với nữ sinh đang trong kì rất không tốt. Chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau bắt cá, chẳng lẽ còn bắt không đủ?”
Thật là một người chị tốt bụng.
Thẩm Tâm Tâm hoang mang.
Nhưng sao cô ấy không nhớ mình có nói ‘bà dì’ của Trầm Ngư tới nhỉ?
Từ từ ――Trong giây lát, cô ấy nhận ra một vấn đề.
Nếu Tô Trầm Ngư nói ‘bà dì’ của cô không tới, Ôn Tư Dao có thể nói là nghe lầm, dù sao cũng là Thẩm Tâm Tâm nói, mà Tô Trầm Ngư cũng sẽ thắc mắc, đương nhiên cũng không hiểu vì sao Thẩm Tâm Tâm lại nói như vậy.
Cứ như vậy châm ngòi cho mối quan hệ giữa Tô Trầm Ngư và Thẩm Tâm Tâm.
Mặc kệ Tô Trầm Ngư phản ứng như thế nào, hành động này của Ôn Tư Dao vẫn có thể nhận được hảo cảm―― khi chương trình phát sóng, đồng nghiệp trong giới sẽ cho rằng cô ta rất tốt, chuyện nhỏ này cũng có thể để ý đến.
Về phần Thẩm Tâm Tâm, Ôn Tư Dao là thần tượng của cô ấy, tự nhiên sẽ không phá chuyện của cô ta, hơn nữa, cho dù không phải thần tượng, lấy thân phận địa vị của Ôn Tư Dao, Thẩm Tâm Tâm cũng không dám phá đám.
Thẩm Tâm Tâm tính cách tùy tiện, nhưng không phải ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ―― Ôn Tư Dao muốn hấp dẫn ánh mắt của những người khác, làm mọi người có ấn tượng tốt với cô ta.
Hơn nữa, nếu làm như vậy, Tô Trầm Ngư sẽ không có đất diễn trong cảnh này.
Cho nên, cô ấy trở thành công cụ để Ôn Tư Dao nhắm vào Tô Trầm Ngư???
Cô ấy thật sự không hiểu nổi, một nhân vật như Ôn Tư Dao, sao đột nhiên lại muốn nhắm vào Tô Trầm Ngư.
Lúc trước Lâm Túc Thiên nhắm vào Tô Trầm Ngư, còn có thể nói hắn tuổi trẻ chưa trải sự đời, còn một người đã đứng vững ở giới giải trí như Ôn Tư Dao lại nhằm vào người mới, cô ta không cảm thấy quá mất mặt sao.
Tam quan của Thẩm Tâm Tâm bị đổi mới, đồng thời, hai chữ ‘thần tượng’ kia cũng sụp đổ.
Thật tức giận!
Quả nhiên, Chu Diệc An tinh tế đánh giá Tô Trầm Ngư, sau đó nhíu mày: “Khó trách sắc mặt nhìn không tốt lắm, sao lại không nói sớm chút. Thân thể quan trọng, vẫn đừng nên xuống nước.”
Những người khác cũng gật đầu.
Cứ như vậy, Tô Trầm Ngư ngồi trên bờ, nhìn bọn họ bước xuống nước, giọng Ôn Tư Dao truyền đến: “Lão Bạch, Diệc An, hai người giúp tôi một chút, giày tôi sắp rơi rồi!”
Lấy sự hiểu biết sơ sơ của Tô Trầm Ngư đối với Mục Quân Bạch và Chu Diệc An, hai người này chắc chắn chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu.
Quả nhiên ――
Sau khi nghe cô ta nói, Mục, Chu hai người đều giống như không nghe thấy, nhanh chóng tránh ra chỗ khác. Lý Địch và Nhậm Gia Viễn nhìn nhau, chủ động tiến lên đỡ lấy Ôn Tư Dao.
Nhìn qua chỗ ‘người hầu’ Lâm Túc Thiên, thế mà lại kết bạn với Thẩm Tâm Tâm, cúi đầu nói thầm gì đó.
Tô Trầm Ngư thu ánh mắt lại, tìm tảng đá to, sạch sẽ ngồi xuống, thưởng thức cảnh đẹp.
Không nghĩ tới, nhân viên còn lại của tổ tiết mục cũng đang ‘thưởng thức’ cô.
Suối nước thanh mát, liếc mắt một chút là có thể nhìn tới thượng nguồn, hai bên bờ là rừng cây tươi tốt, ánh nắng lười biếng xuyên qua khe hở chiếu vào mặt nước, gió nhẹ lướt qua, tạo nên những con sóng nhỏ.
Thiếu nữ lười nhác chống tay xuống, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, nhẹ lay trong gió, ánh nắng tinh khiết xuyên qua làn tóc, làm nổi bật góc nghiêng hoàn mỹ, môi đỏ hơi cong, bên má như ẩn như hiện ý cười nhàn nhạt.
“Cảnh này quá hoàn hảo.”
Cameraman lẩm bẩm.
Hắn đã từng hợp tác với quá nhiều nghệ sĩ đẹp, thẩm mỹ cơ hồ chết lặng. Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một người làm đáy lòng hắn kinh diễm.
Đó là một vẻ đẹp mà không có bất kì từ ngữ nào miêu tả được.
Thiếu nữ an tĩnh ngồi ở kia, trên người bao phủ một loại cảm giác khó tả, giống như cô không thuộc về thời đại này.
Không nghĩ tới lúc này Tô Trầm Ngư đang nghĩ, chiều mai cô có thể xong việc rồi.
Sau đó đợi tám mươi vạn vào túi.
Sảng khoái.
Rất cảm ơn Ôn Tư Dao đã giúp cô có thể quang minh chính đại lười biếng.
Loại chuyện phải xuống nước này, thật sự quá phiền.
Nhớ trước đây, có một khoảng thời gian cẩu hoàng đế phát bệnh, đột nhiên muốn đi hành cung, không dẫn theo cung nữ, cũng không dẫn theo các phi tần khác, nhưng mẹ nó cứ bám cô không buông.
Hành cung to như vậy có mỗi hai người bọn họ, cấm quân canh giữ dưới chân núi, không có mệnh lệnh không được vượt qua giới hạn.
Vì dạ dày đáng thương và mạng nhỏ của mình, Tô Trầm Ngư không thể không vắt hết óc mỗi ngày suy nghĩ ra mấy món mới, tài nghệ nấu nướng và kĩ năng xắt rau của cô cứ như vậy được luyện thành.
Thêm nữa, phía sau hành cung có con sông nhỏ, cẩu hoàng đế bỗng dưng có hứng thú, thích đi xuống sông bắt cá, còn mang theo cô.
Biên kịch bước tới, cắt ngang hồi ức của Tô Trầm Ngư, là do phải phỏng vấn. Đây cũng là lần đầu tiên Tô Trầm Ngư được phỏng vấn.
Vấn đề đầu tiên―― Vì sao lại tham gia 《Cuộc sống tươi đẹp của tôi 2》?
“Vì tiền.” Đối mặt với máy quay, cô hết sức trung thực trả lời.
…Trung thực như vậy thật sự tốt chứ?
Vấn đề thứ hai ―― Hành động của Lâm Túc Thiên làm cô thấy hoang mang sao?
Cô trầm mặc khoảng mười giây, sau đó lắc đầu: “Túc Thiên lão sư rất tốt.”
… Cô nghiêm túc sao?
Cái thứ ba vấn đề ――Một dao chém gà kia thật sự xuất quỷ nhập thần, cô có nghĩ tới chuyện lỡ như nó bị lệch, bay về hướng của Thẩm Tâm Tâm không?
Cô trả lời: “Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo lắng con gà kia sẽ làm chị Tâm Tâm bị thương, sau khi nhận ra hành động của mình, em cũng bị dọa sợ, may mắn trời cao chiếu cố.”
…Người bị dọa là bọn tôi mới đúng.
Vấn đề thứ tư ――Hai con chó lớn kia, cô không sợ chúng nó sẽ chạy qua cắn cô sao?
Trả lời: “Sợ! Nhưng ít nhất em có dao, không thể để chúng nó làm các lão sư bị thương, lúc đó em cũng nghĩ kĩ rồi, chúng nó dám đến em dám chém, có câu hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng * mà.”
(*) Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng: nghĩa là hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.
…Câu nói đó trong trường hợp này, cứ kì lạ nhưng bám sát chủ đề, hai con chó đó không phải bị tư thế oai hùng của cô dọa sợ hay sao.
……
Vấn đề thứ N―― Không được cùng những người khác đi bắt cá, có cảm thấy tiếc nuối không?
Trả lời: “Em cảm thấy người tiếc nuối là bọn họ mới đúng.”
???
“Bởi vì em không tham gia, bọn họ mỗi người đều sẽ tiếc nuối, cộng lại, không phải sẽ càng tiếc nuối sao.” Khuôn mặt cô nghiêm túc.
… Còn có thể nói như vậy?!
Phỏng vấn kết thúc, đám người kia còn chưa trở về, Tô Trầm Ngư ngồi trên tảng đá một lát, nhàm chán, lại không được chơi điện thoại, quay đầu lại nhìn cameraman, người sau vẫn luôn duy trì tư thế ‘cảnh này sẽ không có trong đoạn công chiếu, có thể nghỉ ngơi một lát.’
Làm người không thể quá cứng nhắc được.
Cameraman lắc đầu.
Được thôi, Tô Trầm Ngư vỗ tảng đá, đưa tay vào mép nước để rửa, cameraman như hình với bóng.
“Cẩn thận!” Cameraman đột nhiên lên tiếng.
Một con cua từ trong đất trồi lên, múa máy tay chân, sau đó cameraman nhìn thấy Tô Trầm Ngư nhanh chóng duỗi tay, vớt con cua to lên.
…… Cũng đúng, đây là người chém đầu gà bằng một dao, hắn nên lo cho con cua mới đúng.
Tô Trầm Ngư cầm nhánh cây, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, bỏ con cua vào trong đó, khi con cua muốn bò ra khỏi vòng, cô lập tức dùng nhánh cây mang con cua về.
Kết thúc trò chơi, con cua đại khái cũng hiểu người lạ mặt này sẽ không bỏ qua cho mình, vì thế nó bất động, chấp nhận số phận.
Cameraman nghe Tô Trầm Ngư thở dài: “Nó cũng thật đáng thương, không về nhà được rồi.”
Cameraman……
Không phải là do cô sao!
Cuối cùng đám người kia cũng trở về.
“Tiểu Ngư Nhi, chị bắt được năm con cá!!!” Thẩm Tâm Tâm vừa lên bờ, gấp gáp khoe thành quả với Tô Trầm Ngư, cũng muốn mượn hành động này thử Tô Trầm Ngư, xem có phải thật sự hiểu lầm cô ấy rồi không.
Tô Trầm Ngư dựng ngón tay cái, đôi mắt long lanh, thật lòng nói: “Chị Tâm Tâm thật lợi hại.”
Thấy thái độ của cô không thay đổi, Thẩm Tâm Tâm nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cong thành hình trăng non.
“Anh bắt được mười con, có phần của em nữa đó.” Chu Diệc An tới gần Tô Trầm Ngư, tháo sọt trên người xuống, bỏ con cá vào thùng nước mà nhân viên công tác chuẩn bị.
“Anh Chu Chu ‘bảo đao’ chưa già, một lòng nhớ thương Trầm Ngư nha.” Lý Địch cười ha ha. “Trầm Ngư, anh cũng có phần của em nè.”
Nhậm Gia Viễn nhấc tay. “Anh cũng có!”
Chu Diệc An hất cằm về phía Mục Quân Bạch ‘Bảo đao’ chưa già dùng cho lão Bạch mới hợp, hắn nhiều tuổi nhất, anh đây còn trẻ nhé.”
Mục Quân Bạch lắc đầu, cũng không ngại tuổi mình bị lấy ra làm trò đùa, mọi người cười đều cười, chỉ có Ôn Tư Dao sắc mặt miễn cưỡng.
Tô Trầm Ngư giơ con cua lớn lên. “Em cũng có thu hoạch này.”
Mục Quân Bạch ho nhẹ một tiếng, mọi người kiềm chế lại ý cười.
Tô Trầm Ngư “?”
Chú ý tới sắc mặt miễn cưỡng của Ôn Tư Dao, cô nắm lấy cơ hội, quan tâm hỏi: “Chị Tư Dao sắc mặt không tốt lắm, làm sao vậy?”
“Chị Tư Dao không cẩn thận bị con cua kẹp.” Nhậm Gia Viễn nhanh mồm nói
Nghe vậy, Tô Trầm Ngư cúi đầu nhìn con cua trong tay mình, cuối cùng đưa con cua này qua: “Chị Tư Dao, chị xem con cua này là con kẹp chị đi, đêm nay chúng ta hấp nó báo thù cho chị.”
Lời này hết sức bình thường, mọi người cũng thấy có lý, nhưng sắc mặt Ôn Tư Dao lại đột nhiên trầm xuống.
“Cô nói như vậy là đang có ý châm chọc tôi ư?”
Cô ta nói xong thì vênh váo bước đến chỗ tổ tiết mục, hoàn toàn không sợ máy quay, giống như cô ta là ông chủ vậy. Tổ tiết mục tuyệt đối không dám đem đoạn đó phát sóng, mà tâm trạng cô ta lại khó chịu, căn bản không cần cho người mình ghét sắc mặt tốt.
Không khí đang tốt đẹp lại vì hành động của Ôn Tư Dao mà trở nên nặng nề.
“Em, em không có ý đó…” Thiếu nữ nhìn bóng dáng Ôn Tư Dao phía xa, vành mắt ủy khuất dần đỏ, lại cảm thấy khóc trước mặt nhiều người như vậy thật xấu hổ, vì thế liều mạng nhịn xuống.
Lúc này, mấy tiểu bối như Thẩm Tâm Tâm tuy căm giận, nhưng lại không có tư cách lên án hành động của Ôn Tư Dao, Chu Diệc An lại không cố kỵ mấy chuyện đó: “Tiểu Trầm Ngư, em xem như cô ta vừa nói nhảm đi, đừng quan tâm.”
Những người khác “…”
Tổ tiết mục “…”
Đm, anh Chu Chu vậy mà dám nói!
Hơn nữa Mục Quân Bạch lại đồng ý với anh Chu Chu, tuy rằng là dùng phương thức khác uyển chuyển hơn.
Ôn Tư Dao biến mất một đoạn thời gian, khi xuất hiện lại là bộ dáng nhiệt tình sảng khoái, tìm Tô Trầm Ngư, cố ý nói xin lỗi cô: “Trầm Ngư, thật ngại quá, lúc nãy chị nói chuyện hơi nặng lời, chị là kiểu người không khéo ăn nói, lời lúc này không có ý gì đâu, em chắc sẽ không trách chị nhỉ?”
Ồ.
Thế mà gặp được đối thủ rồi.
Tô Trầm Ngư lắc đầu.
Ôn Tư Dao: “Vậy chị yên tâm rồi…”
“Em lắc đầu có nghĩa là em tức giận.” Tô Trầm Ngư nghiêm túc bổ sung.
Ôn Tư Dao “…”
“Người ưu tú như chị Tư Dao chắc cũng hiểu được cảm giác bị hiểu lầm.” Sau đó Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng cười lên: “Nhưng nếu chị Tư Dao đã nói xin lỗi rồi, một người mới không có địa vị như em còn tức giận, vậy là không biết tốt xấu rồi.”
Xét về mặt trà xanh, không ai có thể so với Hoàng Hậu nương nương kinh nghiệm đầy mình.
Ôn Tư Dao: “…”
“Tiểu Trầm Ngư! Em mau sang đây!” Bên ngoài truyền đến tiếng Chu Diệc An gọi.
Tô Trầm Ngư nhìn Ôn Tư Dao cười lễ phép, lười nhìn biểu tình của cô ta, xoay người bước ra ngoài sân.
“Tiểu Ngư Nhi, bọn họ muốn em làm thịt cá!” Thẩm Tâm Tâm che miệng cười: “Bọn họ không biết làm…”
Tô Trầm Ngư: “…”
Ánh mắt trong trẻo của cô đảo qua năm người đàn ông, nhìn ánh mắt của cô, mấy người đàn ông chật vật dời tầm mắt.
Làm thịt cá mà phải để nữ sinh làm, thật sự là có chút mất mặt.
Nhưng bọn họ chưa làm thịt cá bao giờ――Ví dụ như con gà ngày hôm qua, vết thương ngay cổ nó là do Lý Địch lấy hết can đảm cứa một dao, sau đó con gà kia lập tức kêu lên, bay đi chỗ khác, cuối cùng bị Tô Trầm Ngư ‘xử trảm’.
Đối mặt ánh mắt mong chờ của mấy người khác, Tô Trầm Ngư nhận con dao mà Lâm Túc Thiên đưa qua, đi đến chỗ bọn họ chừa ra. Trên phiến đá có vài miếng vảy cá, hiển nhiên lúc trước bọn họ có thử ‘giải phẫu’ rồi, nhưng không thành công.
Mọi người nín thở, bao gồm cả tổ tiết mục ―― Bọn họ đều muốn nhìn một chút, xem thiếu nữ dùng dao xuất quỷ nhập thần này sẽ làm thịt cá như thế nào.
Kết quả Tô Trầm Ngư lại bất động.
Sao đây?
Cô cũng không biết?
Hay không dám???
Sau một lúc yên tĩnh, mọi người nhìn thấy thiếu nữ ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn bọn họ, ưu thương nói: “Như vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không?”
Mọi người???
Vừa dứt lời, thiếu nữ khom lưng bắt một con cá chép mập mạp lên, bỏ lên phiến đá, kề dao xuống, nhắm ngay đầu cá đập hai cái, tiếng động kia làm lỗ tai người nghe hơi run, sọ đau, não cũng đau, giống như đập vào đầu của chính mình.
“…” Không phải chứ, cô gái này trở mặt cũng quá nhanh đi!
Đập con cá ngất đi, cô cầm dao, động tác lưu loát, gần như ưu nhã mà bắt đầu làm sạch vẩy cá, nội tạng…
Vừa chớp mắt, một con cá đã ‘sạch sẽ’.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, bọn họ bắt đầu hoài nghi, câu ‘cảm thán’ vừa rồi của Tô Trầm Ngư có phải là ảo giác của bọn họ không.
Một bên ưu thương, không đành lòng, một bên nhanh nhẹn, ưu nhã mà ‘xử lý’ con cá sạch sẽ, nếu lúc nãy có nhạc, không nhìn tay cô, bọn họ còn tưởng cô đang biểu diễn nghệ thuật đấy.
“Giết mấy con đây?” Cô không để ý hỏi.
Mục Quân Bạch bình ổn tinh thần: “Mười con đi.”
“Được rồi ~”
“…”
Cô giết đến nghiện luôn rồi hả?
Hết chương 13.