Nhan Ngôn trên máy bay đến Mỹ nghe được chuyện của đứa trẻ Dương Tử, cô nghĩ đến đứa trẻ mình không thể sinh ra, không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Làm sao thế?” Phương Vũ ôn nhu hỏi.
Nhan Ngôn không trả lời.
Phương Vũ hiểu rõ cô khẳng định là nhớ tới việc của đứa bé trước kia.
“Thực xin lỗi…”
“Là vấn đề của em. Đứa trẻ hiện tại ở nơi nào?”
“Ở chỗ anh, anh hy vọng mẹ nó có thể tốt lên, nếu không đứa trẻ là vô tội nhất.”
Nhan Ngôn gật gật đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Lúc Nhan Ngôn đến nước Mỹ, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tử, khó trách cảm nhận của Phương Vũ mãnh liệt như vậy, Dương Tử chính là bộ dáng Phương Vũ khi còn nhỏ.
Nhan Ngôn chậm rãi đi đến chỗ Dương Tử: “Hi, chị là Nhan Ngôn.”
Đôi mắt Dương Tử vô thần gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Ngôn, sợ hãi cô đi đến lần nữa.
Nhan Ngôn ngồi ở chỗ cách một mét dừng lại, ngồi dưới đất, cầm lấy đồ chơi của cậu chơi đùa: “Cái này chơi như thế nào?”
Cô là một người hơn 20 tuổi không có khả năng sẽ chơi đồ chơi của đứa trẻ, cô chính là cố ý để Dương Tử dạy cho cô cách chơi chính xác.
Dương Tử nhìn bộ dáng tay chân vụng về, đứng lên đi đến bên người cô ngồi xuống, hai người cùng nhau nghiên cứu.
Đây là sau khi cha xảy ra chuyện, Dương Tử lần đầu tiên nguyện ý mở miệng nói chuyện.
Phương Vũ vui mừng đứng ở cạnh cửa, chụp lại một màn này.
Bản thân anh ấy là muốn đưa cho mẹ của đứa trẻ ở bệnh viện xem, cho bà ấy một ít động lực sống sót.
Nhìn bức ảnh này, anh ấy không tự giác mà mở ra vòng bạn bè, ấn gửi đi.
Cố Diệu Chi sau khi Nhan Ngôn đi trong lòng luôn trống trơn, anh an ủi chính mình là ở với cô thời gian quá dài, cho nên hình thành sự ỷ lại, nhưng sự ỷ lại này còn nghiêm trọng hơn anh tưởng nhiều.
Nhan Ngôn từ nhà cũ gọi một người hầu gái đến, trước khi đi tỉ mỉ ghi tất cả những gì Cố Diệu Chi yêu thích, nhưng dù sao người này mới vừa tiếp quản cuộc sống của anh, nên vẫn làm hỏng bét, Cố Diệu Chi phiền lòng mà ném chiếc cà vạt chọn sai màu xuống mặt đất, cởi mấy cái cúc áo sơ mi ra, gọi xe đi đến công ty.
Thư Đằng nhìn quần áo không chỉnh tề của ông chủ mình, thần sắc lại giống như giết người, dùng âm thanh run rẩy nói: “Ông chủ, Trình thiếu gia ở trong văn phòng anh.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Cố Diệu Chi tức rào rạt mà mở cửa văn phòng ra, đi vào nhìn thấy Trình Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha cười hì hì.
“Những ngày tháng gần đây trôi qua có chút lôi thôi nhỉ.”
Trình Kiêu đứng dậy, đứng ở trước mặt Cố Diệu Chi, giúp anh thắt lại nút thắt trên áo sơ mi.
“Làm sao thế, Linh Tâm của cậu không giúp cậu chuẩn bị cho tốt à?”
“Ngày thường đều là Nhan Ngôn làm.”
“Người vừa mới rời đi, mới cảm thấy không rời ra được.”
“Chỉ là cô ta hầu hạ quen rồi.” Trình Kiêu không có thói quen thắt cúc, nút thắt trên cùng của áo sơ mi làm sao cũng không thắt vào được.
Cố Diệu Chi mất đi kiên nhẫn, đẩy tay Trình Kiêu ra, tự mình thắt lại cúc áo, ngồi ở phía sau bàn làm việc.
“Phương Vũ tìm cô ấy, là bởi vì một đứa trẻ.”
“Đứa trẻ nào?”
“Người anh em của Phương Vũ, vì cậu ấy mà chết, lưu lại một đứa trẻ.”
“Nhan Ngôn có thể làm cái gì…”
Trình Kiêu di chuyển chiếc ghế đối diện của Cố Diệu Chi: “Ài, đến một đứa con cũng không có, trong lòng Nhan Ngôn không thoải mái, đứa nhỏ này hiện tại không cha không mẹ, hai người không phải ăn nhịp với nhau hay sao?”
Nhắc đến có một đứa con, Cố Diệu Chi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao cũng là kết tinh của hai người, cũng là một sinh mệnh: “Tôi không nghĩ đến cô sẽ…”
“Cậu không nghĩ đến?”
“Không phải cậu không muốn lưu lại đứa bé kia sao?”
“Tôi chưa từng nói lời nói như vậy…”
Trình Kiêu nghi hoặc mà định châm một điếu thuốc, còn chưa bật lửa, đã gấp thuốc nắm chặt trong tay.
“Khẳng định lại là tên nhóc kia.”
“Cái gì?”
Trình Kiêu nhìn Cố Diệu Chi, không hề tiếp tục nói tiếp: “Không có gì, thôi.”
“Cậu hôm nay cuối cùng là đến làm gì?”
“Nói chuyện hợp tác. Nhà họ Cố nhất định cần phải hợp tác.”
Trình Kiêu từ vừa mới làm đã đi đến sô pha cầm một cái túi hồ sơ đặt trước mặt anh.
Vừa mới triền miên với Linh Tâm vào ban đêm, lại không tự giác mà bừng tỉnh trong đêm khuya, vì thế lại không còn buồn ngủ. Cẩn thận mà đứng dậy, bước chân tùy tâm, cả căn biệt thự đều yên tĩnh, người hầu mới tới đều ở phòng người hầu ở một tầng, cô ta cũng không ở tầng hầm, đúng rồi, nếu là nhớ người không ở đó, sáng đèn vẫn là một mảnh lạnh băng.
Không biết vì sao, Cố Diệu Chi đột nhiên nhớ đến những ngày tháng hai người cùng sống, hoá ra trong nháy mắt đã sắp hai mươi năm. Hai người lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, anh sẽ vì cô đi gần nam sinh khác một chút mà ghen, cô luôn cẩn thận chăm sóc anh tất cả, biết anh thích gì, thích uống bao nhiêu cà phê đường, biết trường hợp nào anh dùng cà vạt hình dáng gì, mặc áo sơ mi màu gì, biết anh đi công tác thì mang những vật phẩm chuẩn bị, biết anh sẽ thường xuyên đau dạ dày, nhớ rõ anh bị dị ứng với cái gì, lúc anh sinh bệnh sẽ ở bên cạnh chờ đợi suốt đêm.
Linh Tâm tỉnh lại, tất cả còn như cũ, nhưng người bên người chưa bao giờ ngủ một cách an ổn.
Người kia, ở cùng hay không ở đều yên tĩnh giống nhau. Anh gần đây luôn nghĩ đến cô, nói là cũng không có ký ức gì khắc cốt ghi tâm, chỉ là còn nhớ rõ lúc mười mấy tuổi Cố Diệu Chi bị bệnh nặng, sốt cao không ngừng, chỉ có cô vẫn luôn canh giữ ở bên người, ở mấy ngày mấy đêm không rời, đút nước bón thuốc, lau mình. Cả người anh ra mồ hôi, cô thay quần áo khô mát cho anh. Từng cảnh bình đạm như nước, chính là hiện tại đều hiện lên trong đầu.
Tuần thứ hai Nhan Ngôn rời đi, anh lại đến phòng khách lúc đêm khuya, ngồi ở trên sô pha, tùy ý mở tiết mục trên TV.
Ở góc sô pha rơi xuống một quyển sách.
Anh tò mò mà mở vở ra, mặt trên viết tất cả những yêu thích, đồ dùng của Cố Diệu Chi, Nhan Ngôn cũng viết hành trình một tuần, cần phải mặc nguyên bộ, thói quen ẩm thực của anh, viết từng cái rành mạch.
Anh nhìn quyển vở này nghiêm túc, lật đi lật lại từng trang, Linh Tâm ở ngay sau lưng anh, cô ta bắt đầu hoảng hốt, cô ta biết ít nhất hiện tại trong lòng anh có một người khác đi vào, nhưng anh lại không nguyện ý thừa nhận.
Dựa theo ước định trước đó, Nhan Ngôn đã đi được một tháng, trừ bỏ những tấm ảnh chụp chung giữa cô và đứa trẻ trong vòng bạn bè của Phương Vũ, cũng không có gì khác.
Linh Tâm ỷ trên vai Cố Diệu Chi, thêm mắm thêm muối nói câu: “Bọn họ vẫn rất xứng đôi, không phải sao?”
Thần sắc Cố Diệu Chi càng thêm lạnh nhạt, anh nắm điện thoại trong nháy mắt gấp hơn, các cơ quan đều trở nên trắng bệch, sau đó trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.
Nhan Ngôn thật ra đã sớm thu thập đồ vật về nước, bản thân đang lưu luyến không rời, Phương Vũ ở cửa muốn nói lại thôi mà dùng ánh mắt nhìn Nhan Ngôn.
Nhan Ngôn sau khi trấn an Dương Tử xong đứng dậy ra khỏi phòng: “Làm sao vậy?”
“Mẹ đứa trẻ…”
“Qua đời?”
Phương Vũ gật gật đầu, Nhan Ngôn nhìn về phía Dương Tử đang vui vẻ chơi đùa dưới nhà.
“Có thể ở lại cùng nó hay không, anh đi xử lý hậu sự.”
Nhan Ngôn gật gật đầu, đi về phòng một lần nữa, cô lấy điện thoại ra vốn định nói với Cố Diệu Chi một tiếng, nhưng lại nghĩ lại, cô ở đâu, đi đâu, có trở về hay không, anh làm sao sẽ để ý đây?
Người nhà của anh quan trọng hơn cô, Linh Tâm của anh quan trọng hơn cô, bất luận nữ nhân nào của anh cũng đều quan trọng hơn cô, công ty của anh quan trọng hơn cô… Có yêu nữa cũng vô dụng, cũng không phải chồng, có yêu nữa cũng vô dụng.
Cô thu điện thoại lại, bỗng nhiên một khắc kia đứng lên kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã nghĩ là tụt huyết áp mà che giấu cho qua.
Cô tiếp tục chơi đùa cùng Dương Tử, chuẩn bị đồ ăn cho Dương Tử, cô có đôi khi suy nghĩ, nếu đứa con trước kia có thể nói thì tốt bao nhiêu.
Lại ở bên đứa trẻ hai tuần, cô và Phương Vũ cùng nhau nói chân tướng sự thật cho Dương Tử, đứa trẻ khóc ngã vào trong lồng ngực của Nhan Ngôn: “Em thật sự không còn cha mẹ sao?”
Nhan Ngôn đau lòng rơi nước mắt theo thằng bé.
“Anh đã gửi đơn xin, nhận nuôi đứa nhỏ này.”
Nhan Ngôn cảm kích mà gật gật đầu với Phương Vũ.
“Chị muốn về nhà trước, em cùng cha Phương Vũ thu thập tốt mọi thứ rồi đến Trung Quốc tìm chị, được không?”
Dương Tử xoa xoa đôi mắt khóc đỏ lên, gật gật đầu với Nhan Ngôn.
“Tự em trở về không có việc gì chứ?”
“Ừm, cậu ở lại ở bên cạnh nó đi.”
“Chúng tôi về muộn hơn em một tuần.”
“Được. Em chờ hai người.”
Sau khi Nhan Ngôn về nước, về đến nhà cũ, làm bạn với bà nội Cố vừa mất đi ông nội, sau khi kể chuyện cô ở Mỹ cho bà ấy, bà nội Cố đau lòng sờ sờ gương mặt Nhan Ngôn: “Khó trách con đau lòng đứa bé kia, hai người đều đáng thương như vậy.”
Buổi tối Nhan Ngôn mới trở về biệt thự Thành Tây, cô vừa mới đi đến biệt thự cũng có thể cảm nhận được không khi cũng không phải rất tốt.
Linh Tâm đứng ở quầy bar, bưng ly rượu vang đỏ, cười nhạo mà nhìn cô: “Bỏ được mà về rồi à?”
Nhan Ngôn chỉ hơi hơi mỉm cười, không đáp lại. Cầm hành lý của mình về đến tầng hầm.
Sau khi Cố Diệu Chi tan tầm ngồi ở cửa nhà, đã ngửi thấy mùi hương thức ăn quen thuộc, anh đẩy cửa gỗ lớn màu đỏ ra, đầu tiên nhìn thấy Linh Tâm ngồi trên bàn cơm, đang châm ngọn nến.
Vừa nghiêng đầu đã thấy được thân ảnh bận rộn đưa lưng về phía cô ta.
Anh đi đến trước bàn ăn, cởi cà vạt, thần sắc dần dần trở nên lạnh nhạt và phẫn nộ, anh bước nhanh đi đến phòng bếp kéo Nhan Ngôn đến phòng khách, đẩy lên mặt đất, anh nắm lấy tóc cô: “Bỏ được mà về rồi à? Phương Vũ ngủ với cô đủ rồi?”
“Cậu đang nói cái gì? Chuyện không có thật.”
Cố Diệu Chi rút dây lưng ra, hung hăng mà đánh vào Nhan Ngôn trên mặt đất, trực tiếp giơ một cái bình hoa nặng ném lên người cô, giơ tay bóp chặt cổ cô, Nhan Ngôn nhận mệnh nhắm mắt lại, dưới sự mạnh mẽ véo của anh, hô hấp dần dần dồn dập, lúc sau dần dần mỏng manh… Khi giây tiếp theo Nhan Ngôn cảm thấy mình sắp bị bóp chết, Cố Diệu Chi đột nhiên buông tay ra, lạnh giọng rống giận với cô: “Cút, đừng để tôi thấy cô.”
Nhan Ngôn gian nan đứng lên, chậm rãi đi về tầng hầm thuộc về mình, ngày hôm sau bắt đầu sốc cao, ho khan. Tầng hầm âm u ẩm ướt, vệ sinh cũng hoàn toàn không tốt, bụng nhỏ của cô thường xuyên đau đớn, đau xót đến nửa đêm sốt đến lợi hại, có đôi khi tầm mắt mơ hồ không rõ. Ho đến mức càng ngày càng lợi hại, chậm rãi ho ra máu. Có đôi khi miệng vết thương trên người đau đến không chịu nổi, cô sẽ gắt gao để bàn chân đến gần tường.
Sau khi Cố Diệu Chi tức giận ở cùng cô rời khỏi nhà, cả một tuần đều ở công ty, Linh Tâm cũng dứt khoát không cho cô ăn cơm. Có một đêm thật sự đau đến tàn nhẫn, cô rên lên thấp thấp, miệng đầy mùi ngọt tanh, đau đớn trên người còn tốt, chỉ là bụng nhỏ đau đến quá mức nghiêm trọng.
Trước mắt cô cuối cùng xuất hiện ảo ảnh, tư duy bắt đầu dần dần hỗn loạn, thân thể run rẩy lợi hại, trong lúc hoảng hốt có đôi tay ôm lấy eo cô, cô theo bản năng mà dựa vào lồng ngực ấm áp kia, Cô Diệu Chi chỉ tức giận mấy ngày, chờ đến lúc anh về nhà mới phát hiện hơi thở của người kia đã trở nên thoi thóp. Anh vốn đã cố nén không để mình đến xem cô, nhưng ở văn phòng không có cách nào yên tâm, cánh tay dài rộng mơn trớn tóc dài của cô, hoá ra cô thống khổ, anh cảm nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT