Nắm chặt bàn tay của Lạc Niệm Y, Vân Khinh vung trường tiên bám vào một mỏm đá nhô ra ở vách núi bên kia từ đó mượn lực chính xác rơi xuống trung tâm gió lốc.

Trong lúc rơi xuống, Vân Khinh nhắc nhở Lạc Niệm Y :"Nhớ phóng thích linh lực để giảm tốc độ rơi xuống nếu không sẽ té ngã rất đau đấy."

"Tại sao lại giúp ta." Lạc Niệm Y không nhịn được hỏi.

"Tại sao ư?Thứ nhất là vì ta đã hứa với Hội trưởng Lạc Hà, thứ hai là vì ta nhìn cô thuận mắt." Vân Khinh thoải mái trả lời.

Khi xuống khe núi Tuyệt Địa Phong, Vân Khinh nhìn những người của Hiệp hội lính đánh thuê phì cười:"Người của Công hội cô thật là ngốc."

Lạc Niệm Y nhìn đám người của Hiệp hội lính đánh thuê mặt mũi bầm dập, quần áo đầy tro bụi bộ dáng hết sức chật vật đưa tay đỡ chán.

Nhìn sang đám người Tà Tông, bọn họ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu,Vân Khinh âm thầm tán thưởng chủ tử của bọn họ.

"Tiếp theo, mời mọi người đi theo tiểu nữ đến tổng bộ dự tiệc." Nói rồi nàng đi lên phía trước dẫn đường.



Sau một chén trà thời gian, Vân Khinh đã dẫn mọi người đến một quảng trường rộng lớn. Quảng trường được xây bằng ngọc thạch,lát đá hoa cương thập phần đại khí.Xung quanh quảng trưởng bày vô số bàn tiệc đơn,phía xa một chiếc đài cao đặt một ghế chủ vị bằng ngọc trắng hoa lệ, hoa văn được điêu khắc trên đó cũng thập phần tinh xảo.Hai bên ghế còn đặt thêm hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút được làm từ hắc ngọc vô cùng trân quý dành cho hai vị phó cung chủ. Tuy hai chiếc ghế chỉ có một vài hoa văn đơn giản nhưng từ giá trị liên thành của nó cho thấy hai vị phó cung chủ rất được xem trọng.

Bỗng nhiên, một góc trong quảng trường bỗng phát ra bạch quang làm mọi người đưa tay che mắt lại.Bạch quanh biến mất, xuất hiện trước mắt mọi người là đám người Hội trưởng cùng những người đã chọn biện pháp thứ nhất và hai mươi người của thành viên Nguyệt Vệ.

Hoàn thành nhiệm vụ, hai mươi nữ tử cáo đối với Vân Khinh ôm quyền rồi lui xuống.

Hội đồng Lạc Hà tiến về phía Vân Khinh, nhìn đánh giá một lượt Lạc Niệm Y bên cạnh rồi thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Niệm Y nổi tính xấu, lên tiếng trêu đùa:"Gia gia, người không cần nhìn nữa.Người còn nhìn nữa thì tuy con không mất miếng thịt nào nhưng mặt mũi lại bị gia gia ngài trước mặt người khác ném mất lên."

Lạc Hà đưa tay cốc đầu Lạc Niệm Y một cái :"Nha đầu thúi. Ta quan tâm con mà con lại dám giở giọng này trêu cợt ta. Gia gia thật đau lòng a." Rồi một tay ôm ngực,một tay giả bộ lau lệ, một kiểu thương tâm bộ dáng. Có lẽ sẽ chân thật hơn nếu trong mắt ông không có ý cười mà thay vào đó là một vài giọt lệ thì làm người tin hơn một chút.

Nhìn hai ông cháu Hội trưởng, Vân Khinh có chút cạn lời.Bởi theo suy nghĩ của nàng, Hội trưởng của Công Hội là một lão giả nghiêm túc chứ không giống như một lão ngoan đồng thế này. Còn Lạc Niệm Y theo ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy nàng ấy, nàng cho rằng đây là thiếu nữ mạnh mẽ, thẳng thắn chứ không phải một thiếu nữ hài hước và có lòng hiếu kỳ như khi tiếp xúc. Xem ra nàng phải xem lại con mắt nhìn người của mình, Vân Khinh khẽ thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play