"Vị cô nương xinh đẹp kia là vị tiểu thư nhà nào cư nhiên lại bước ra từ cổng Nhiếp Chính Vương phủ?"

"Hẳn là một nhân vật không đơn giản."

"Ta từng gặp qua nàng."

"Ngươi mau nói."

"Lúc đó ta đang đóng cửa sổ thì thấy nàng cùng Nhiếp Chính Vương phủ ngồi trên Lân Diệm phi nhanh mà qua."

Một đám người không quen biết chỉ sợ thiên hạ không loạn xì xào bàn tán.

"Xem ra ngươi ở phủ Nhiếp Chính Vương lăn lộn không tồi, bây giờ đã gần như thành công trở thành vương phi của hắn."

Quân Trường Phong hài hước mà nói.

"Ân."

Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm gật đầu.

Tức khắc, Quân Trường Phong cảm giác như một quyền đấm vào bông thượng, không đau không ngứa, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia tức giận mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

"Bổn công tử thật sự không hiểu vì sao đường đường là tiểu thư của tổ chức Điệp Sát lại ủy thân với một Nhiếp Chính Vương nhỏ nhoi của Linh Phượng quốc? Chẳng lẽ ngươi thích hắn?"



Quân Trường Phong ngữ khí bất tri bất giác trào phúng đi lên mang theo một tia ghen ghét.

Hắn tự nhận dung mạo bản thân cũng không hề thua kém Phượng Kinh Hồng, tại sao nha đầu này lại chịu làm vương phi của hắn mà không nguyện ý đi theo hắn.

Quân Trường Phong suy nghĩ bắt đầu phiêu xa đến khi nghe được ngữ khí lãnh đạm của người đối diện.

"Không nghĩ tới, thân phận của ta lại có thể bị người điều tra ra, bất quá, chuyện của ta không liền quan tới Quân công tử, ngươi cũng không có tư cách quản."

Nàng không nghĩ tới thân phận bản thân lại bị người này điều tra ra nhanh chóng như vậy.

Dù sao, bức tường có rắn chắc đến đâu cũng có một ngày sụp đổ, thân phận che giấu sâu đến đâu cũng có thể bại lộ bất cứ lúc nào.

Đối với việc Quân Trường Phong điều tra được thân phận ra tầng này thân phận của bản thân, nàng chỉ có vài phần ngạc nhiên.

"Bổn công tử cho người dùng một vài thủ đoạn với vài người của Nhiếp Chính Vương phủ, moi ra được một số tin tức."

Quân Trường Phong không hề che giấu phe phẩy chiết phiến thản nhiên tự đắc nói.

"Hơn nữa, bổn công tử còn điều tra được gần nhất ngươi bị đả thương."

Hắn ghé sát nàng, ngữ khí ngả ngớn vô cùng thiếu đánh.

"Thế nào, tiểu nha đầu không sao chứ?"

"Trọng thương nhưng chưa chết được. Còn nữa, thính giác ta rất tốt, ngươi không cần sát lại gần như thế."



Hàn Băng Vô Tình nhìn gương mặt nam nhân gần trong chớp mắt, lời nói có vài phần ghét bỏ.

"Chậc. Quả nhiên ngươi không những là một tiểu nha đầu mà còn là một tiểu nha đầu không hiểu phong tình."

Quân Trường Phong cảm thấy không thú vị quay trở lại vị trí, bày ra một bộ dáng mê người nhằm đả động thiếu nữ trước mặt.

Hàn Băng Vô Tình thấy gương mặt gần sát của hắn biến mất trước mắt cũng không hề muốn nhìn lại lần nữa, bất vi sở động nói.

"Vì vậy cũng mong Quân đại thúc mỗi lần gặp mặt đều giữ một khoảng cách với tiểu nha đầu này xa một chút."

"Không thú vị nha đầu."

Quân Trường Phong không vui nói.

"Ân."

Thiếu nữ chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp.

Cả xa giá đột nhiên rơi vào bầu không khí tĩnh lặng cho đến khi đến mục đích địa.

Quân Trường Phong hắn thực sự không hiểu vì sao bản thân đã ra sức đối với nha đầu trước mặt sử dụng mỹ nam kế nhưng vẫn không hề thu được một chút hiệu quả gì.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ đành đổ thừa cho nàng người này quá không có ánh mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hắn, lý trí đến đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play