Vết thương trên người do vận động mạnh không ngừng rách ra, nhưng Hàn Băng
Vô Tình tựa hồ không hề có cảm giác đau đớn, động tác không hề giảm bớt
lưu loát. Tuy nhiên, sắc mặt của nàng vốn trắng bệch nay càng thêm trong suốt, dù sao thì nàng cũng mất nhiều máu như vậy mà.
Đương Mị Sương né được Hàn Băng Vô Tình công kích thì đột nhiên bị một chiếc hoả hồng sắc trường tiên cuốn lấy quăng ra ngoài.
Bất ngờ bị tập kích, Mị Sương không kịp thời làm ra phản ứng thì thân
thể hung hăng tiếp tục thân mật với mặt đất. Càng nghẹn khuất chính là
nàng mặt tuyệt đối là một trăm tám mươi độ không góc chết mãnh liệt đập
thẳng xuống cái loại này. Nơi Mị Sương rơi xuống, mặt đất bị đập vỡ nát, có thể thấy một tiên này bị ngươi tới dùng bao nhiêu sức lực.
Thu hồi trường tiên, người tới hừ lạnh: "Dám nhân lúc bản cô nương không có ở đây khi dễ nhà ta tiểu thư. Ngươi chán sống không thành."
Người tới một thân lục y, trên vạt áo loang lổ vết máu đúng là Vân Khinh đã quay trở lại. Nàng đi đến bên cạnh Hàn Băng Vô Tình, không để tâm
đến mặt đất dưới chân vỡ nát cũng không quan tâm phía trước còn có một
hắc y nữ nhân đang nằm sấp mặt ở đó. Vân Khinh bước thẳng đến, mặc cho
dưới chân dẫm lên trên lưng của một nữ nhân mặt nào đó.
Thấy thiếu nữ xiêm y rách tung tóe, trên người vô số miệng vết thương,
huyết lưu không ngừng, Vân Khinh đưa tay muốn giúp nàng kiểm tra vết
thương. Chưa đợi tay Vân Khinh chạm vào, Hàn Băng Vô Tình đã lui một
bước tránh né, lưỡi đao trên tay cảnh giác giương lên. Tuy nàng không hề có ý muốn ra tay nhưng phòng bị chi ý rất rõ ràng.
Vân Khinh mất mát buông tay xuống quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân đang
bò dậy từ trên mặt đất. Khuôn mặt nàng ta vì tiếp xúc thân mật với mặt
đất mà trở nên huyết nhục mơ hồ, nào còn nhìn thấy dung mạo ban đầu.
Một chút ngoài lề.
Mị Sương (ôm tay tác giả làm nũng): "Tác giả thân ái. Ngươi có thể vì nô gia sửa lại đoạn này kịch bản sao?"
Tác giả (lắc đầu bất lực): "Cảnh này chốt rồi không sửa được. Thỉnh khác cao minh."
Mị Sương kiên trì :"Nhưng ngươi là ngươi quyền lực nhất ở đây."