Trước kia, mỗi lần em gái vào thành phố, dù thế nào cô cũng có thể lấy lòng nhà anh ba để được mua cho thức ăn ngon từ hợp tác xã mang về.

Tống Sở sao có thể không hiểu được suy nghĩ của anh mình, cô liếc mắt nhìn anh một cái: "Chị dâu ba nói sẽ mua cho em bánh quy mang về nhưng em không cần."

Ánh mắt anh hai Tống trừng lớn, không thể tin nổi: "Em gái à, em có bị đần độn không đấy?"

Anh còn muốn vươn tay sờ thử trán của Tống Sở, xem cô có nóng đầu hay không nhưng bị Tống Sở gạt ra.

"Đừng nghĩ đến việc lợi dụng nhà anh ba nữa, nếu không nhà bố mẹ vợ anh ấy sẽ không vui." Tống Sở cảm thấy nếu chị dâu ba không phải là một người yêu anh ba nhà cô đến mù quáng thì chắc chắn nhà họ Quách sẽ không đồng ý chuyện kết hôn của hai người.

Bây giờ cô cũng không thể gây trở ngại cho anh ba, khiến người nhà họ Quách phải khinh thường nữa.

"Quan tâm nó vui hay không vui làm gì, có món hời mà không chiếm là một đứa ngốc." Anh hai Tống không đồng tình nói.

Tống Sở nhướn mày, đưa tay ra nặn nặn nắm đấm: "Không phải anh đang ngứa đòn đấy chứ?"

"..." Anh hai Tống nhớ tới khí thế mạnh mẽ của em gái nhà mình thì rụt cổ. Nhà khác đều là anh trai đánh em, đổi thành nhà họ lại có thể là em gái đánh anh trai, rất vô lý.

Anh còn không dám phàn nàn về chuyện này, nếu không mẹ sẽ đánh anh một trận.

"Khụ khụ, không chiếm thì không chiếm, em đừng đánh." Anh đành cam chịu.



Tống Sở cho anh một cái liếc mắt hàm ý anh còn kém lắm rồi mới thu tay về.

Anh tư Tống cũng tiến lại gần, mắt thấy bình dầu ở trong gùi thì hỏi: "Em gái, sao em có nhiều dầu như vậy?"

Tống Sở nói một lượt về chuyện mình phát hiện dầu chè phía sau núi, cô mang quả dầu tới nhờ anh hai Quách giúp cô ép dầu.

"Trước đó em đã nói với anh là em có thứ tốt cho anh mang đi bán, đó chính là dầu chè."

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Để ở trong nhà một lọ, em sẽ tặng cho... nhà cậu cả một lọ, nhà bác cả, bác hai, cậu hai và cậu ba một lọ, chuồng bò bên kia cũng tặng một lọ, còn lại thì để anh xử lý nốt."

Tổng cộng có mười bảy bình, hơn nữa cô đã cho anh em nhà chị dâu ba rồi, tổng cộng đã tặng chín bình, anh tư của cô còn có thể mang tám bình còn lại ra ngoài bán.

Anh tư Tống còn chưa nói xong, anh hai Tống đã kêu gào: "Em gái, đầu óc em có vấn đề sao? Tại sao lại tặng nhiều như vậy?"

Để ở trong nhà một lọ, còn lại tất cả những lọ khác mang đi bán không tốt hơn sao?

Tống Sở đi qua đó, đánh anh hai của mình không chút do dự: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, cấm không được lợi dụng nữa cơ mà, tại sao cứ không nghe lời như thế."

"A, bố mẹ ơi, Tống Sở muốn đánh chết con." Anh hai Tống ôm đầu ngồi xổm, bị Tống Sở vỗ đen đét vào lưng và vai, đau điếng người, không nhịn được hét to lên.

Đường Phụng chẳng những không giúp anh ta mà còn "đâm thêm một dao": "Làm tốt lắm, mày chính là một đứa thiếu đòn, Út bảo lại đánh mạnh nữa đi con."



Nếu đổi thành trước kia thì Tống Hữu Phúc còn có thể đau lòng cho đứa con trai thứ này, nhưng con gái muốn đưa dầu cho hai anh trai của ông, ngày hôm qua còn hiếm khi được anh trai ông khen vì tặng thịt rắn nên ông vẫn luôn vui vẻ.

Trước đó, trong nhà mụ già là chủ gia đình, ông muốn tặng cho ít đồ cho hai anh trai của mình cũng không dám. Bây giờ con gái làm như vậy, ông cực kỳ ủng hộ con bé.

Tưởng tượng ra biểu cảm lúc hai bà chị dâu được tặng dầu, ông còn cảm thấy hơi oai, một cảm giác sảng khoái của nô lệ khi được làm địa chủ.

Lúc này ông nhìn đứa con trai không thuận mắt chút nào: "Cái thứ vô liêm sỉ này nên đánh, Út bảo cứ mặc sức mà đánh."

"..." Anh hai Tống vừa kêu rên, vừa nghi ngờ liệu mình có phải con đẻ của họ hay không.

"Còn cứ muốn lợi dụng người ta, chỉ muốn lấy không muốn cho sao? Biết sai chưa?" Tống Sở véo tai anh ta.

Nếu cô muốn thay đổi gia đình mình, cô sẽ không cho phép cản trở nào xuất hiện, mà tình hình của anh hai Tống đặc biệt nghiêm trọng.

Trong lòng anh hai Tống khó chịu nhưng lại không thể không khuất phục dưới bàn tay ma quỷ của em gái mình: "Anh biết sai rồi, không lợi dụng nữa, em cứ việc đem đi tặng đi."

Nhìn dáng vẻ oan ức của anh hai Tống, chị dâu Tống không những không đau lòng mà không hiểu sao còn cảm thấy hả giận.

Tống Tam Nưu nhìn bố mình bị đánh cũng cảm thấy hả giận, quả thật bình thường anh cũng không đối xử tốt với mẹ con họ.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía ngôi sao nhỏ Tống Sở toát ra sự sùng bái. Em chồng oai quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play